Phương pháp này tuy vụng về, nhưng trong tình huống hiện tại lại là cách hiệu quả nhất.
Phù Huỳnh và Hạ Quan Lan ngầm chấp nhận đề nghị của hắn.
Ba người chia làm hai đường tản ra.
Trong lòng Phù Huỳnh không muốn ở riêng với Ninh Tùy Uyên, nhưng đối mặt với Hạ Quan Lan, nàng lại càng không muốn. Nếu nàng hành động một mình, chắc chắn cả hai người kia đều không đồng ý. Cuối cùng, nàng đành phải chọn theo Ninh Tùy Uyên đi về phía sau khách đ**m.
Đó là một tiểu viện tứ hợp dùng để nghỉ ngơi. Phía nam sân viện là phòng bếp, phía hướng mặt trời mọc là phòng ở của đám gia nhân tạp dịch.
Hai người quan sát một vòng, tạm thời đi đến gian phòng đón nắng.
Đó là một phòng ngủ bốn người đơn giản, giường gỗ dài xếp sát nhau, đồ đạc trong phòng đầy đủ, dấu vết sinh hoạt khắp nơi, không nhìn ra có điều gì bất thường.
Lúc Phù Huỳnh đang kiểm tra xung quanh, ánh mắt Ninh Tùy Uyên vẫn luôn dõi theo nàng.
Mặt trời vẫn chưa lặn, Phù Huỳnh đứng bên cửa sổ, lật mở quyển sách đặt trên bàn dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ.
Ninh Tùy Uyên phát hiện nàng dường như rất thích đọc sách.
Điểm này hoàn toàn khác với trước kia.
Hắn nhớ rõ Tô Ánh Vi từng kể với hắn rằng Hạ Quan Lan là người trầm lặng, ngày tháng ở Thái Hoa Sơn cũng chẳng thoải mái tự do như Cửu U.
Nói thì nói vậy, nhưng Tô Ánh Vi lại thường xuyên tìm đến Hạ Quan Lan.
Nàng ta miệng nói thích hắn, luôn muốn "cứu rỗi" hắn, nhưng bản thân lại lưỡng lự không dứt khoát, chẳng thể buông bỏ người khác.
Nghĩ đến chuyện cũ, Ninh Tùy Uyên bất giác khẽ miết đầu ngón tay.
Hắn không khỏi tò mò, rốt cuộc Hạ Quan Lan đã nói gì khiến nàng rơi lệ?
Ninh Tùy Uyên đâu có ngốc.
Tính tình Phù Huỳnh cao ngạo, hơn người ở sự kiên cường. Nếu thật sự vì Bích La mà khóc, thì đã chẳng chờ đến bây giờ. Chắc chắn giữa hai người họ có điều gì đó hắn chưa biết.
"Đợi ra ngoài, nếu nàng muốn cùng hắn quay về Thái Hoa Sơn, ta cũng không cản." Ninh Tùy Uyên đột nhiên lên tiếng, nói xong liền quan sát kỹ vẻ mặt của Phù Huỳnh.
Trước đó, hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của "ký sinh thể" trên người nàng. Nếu như nàng thật sự là mật thám mà Hạ Quan Lan cố tình đưa đến để mê hoặc hắn… Suy nghĩ của Ninh Tùy Uyên trầm xuống.
Hạ Quan Lan và hắn xưa nay vốn không hợp.
Lần này đồng hành hoàn toàn trái với phong cách hành sự thường ngày của hắn ta, kể cả việc cùng rơi xuống vách núi này. Mọi chuyện xảy ra quá kỳ lạ.
Liên quan đến Cửu U, Ninh Tùy Uyên không thể không cẩn trọng hơn.
Phù Huỳnh nhận ra sự nghi ngờ trong mắt hắn, có chút bất ngờ, liền quay đầu hỏi: "Đế Quân cớ gì lại nói vậy?"
Ninh Tùy Uyên ngoảnh mặt sang chỗ khác: "Quan hệ giữa hai người xưa nay luôn luôn tốt."
Tốt?
Phù Huỳnh thoáng sững lại, trong đầu chợt hiện lên ký ức về Tô Ánh Vi: Tô Ánh Vi từ trước đến nay luôn khéo léo trong chuyện đối nhân xử thế, nàng ta đối tốt với một nam nhân thì chắc chắn sẽ không lạnh nhạt với người khác. Nàng ta đối xử với ai cũng giống nhau, làm gì có chuyện "luôn luôn"?
Phù Huỳnh nhanh chóng hiểu ra.
Ninh Tùy Uyên vốn đa nghi, trước giờ luôn nửa tin nửa ngờ với nàng. Có lẽ cuộc trò chuyện trước đó giữa nàng và Hạ Quan Lan đã khiến hắn nảy sinh cảnh giác lần nữa.
Ánh mắt Phù Huỳnh khẽ lóe lên, nàng chậm rãi tiến đến gần: "Đế Quân nghi ngờ… ta và Tư Ly Quân cùng nhau lừa ngươi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!