Chương 37: (Vô Đề)

Hạ Quan Lan thích những kẻ thông minh, nhưng không có nghĩa là hắn thích bị người khác đùa bỡn.

Sau khi rời khỏi nơi của Phù Huỳnh tối qua, hắn đã suy ngẫm rất nhiều, rồi đem từng chi tiết nhỏ xâu chuỗi lại với nhau.

Ví dụ như:

Nếu nàng thực sự bị ép ở lại Cửu U, tại sao không nhân cơ hội này cầu cứu hắn, nhờ hắn giúp nàng thoát thân? Cơ hội tốt như vậy, vì sao nàng lại từ chối?

Nhưng khi hắn đề nghị giết Ninh Tùy Uyên thay nàng, nàng lại lập tức đồng ý.

Đến hôm nay.

Món ăn nàng nấu mang phong vị Dao Sơn, chính xác hơn là khẩu vị của người dân Vạn Thanh thành.

Hạ Quan Lan vốn không cần ăn uống để duy trì sinh mệnh, nhưng nhiều năm trước, để lấy lòng Tô Ánh Vi, hắn từng hai lần ghé qua Vạn Thanh thành nếm thử mỹ thực.

Trí nhớ của hắn trước nay luôn rất tốt.

Món ăn hôm nay, hương vị, tất cả đều không khác gì so với khi hắn ở Vạn Thanh thành.

Còn cả nét chữ trong sách nữa, nàng thuần thục nói ra thói quen của Trấn Thiên Tư.

Ninh Tùy Uyên quanh năm ở Cửu U, kiêu ngạo tách biệt với thế gian, chẳng hay biết gì về những điều này. Nhưng Hạ Quan Lan thì biết, hắn hiểu phong tục nhân gian, biết linh hoạt, cũng tinh thông thế sự, hiểu rằng có những thứ không giống nhau.

Nàng quả thực rất thông minh, cũng biết nhẫn nhịn hơn người. Nếu không phải hôm nay lộ ra quá nhiều sơ hở, ngay cả Hạ Quan Lan cũng suýt bị nàng lừa gạt.

Đúng vậy, ai lại có thể thiện lương đến thế chứ?

Chỉ có thể là những kẻ đang chìm trong bụi trần. Họ không có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng lại có những thứ muốn bảo vệ. Người thân, bạn bè, quê hương – đó là những điều họ muốn gìn giữ, lại lực bất tòng tâm, vì thế mà họ trở nên thiện lương.

Dù là yêu ma hay các tiên nhân ở Thái Hoa Cung, bọn họ sớm đã thấy quen sinh tử, hiểu rõ nhân quả không thể cản, mệnh số không thể cầu. Nhưng phàm nhân không hiểu những điều đó, trong quãng đời ngắn ngủi chỉ mấy chục năm của họ, điều duy nhất họ trải qua chính là mất mát, vậy nên họ luôn muốn níu giữ.

Phù Huỳnh gần như quên cả chớp mắt. Dù đã trôi qua rất lâu, nhưng khi Hạ Quan Lan một lần nữa nhắc đến, nàng vẫn cảm thấy kinh hãi, cơ thể run lên theo bản năng.

Mười bảy năm mà hắn thản nhiên nói ra, chính là thân xác nàng đã chết; là người thương đã ra đi, là gia đình chẳng thể gặp lại, là tất cả những gì nàng đã đánh mất.

Phù Huỳnh không thể thốt lên lời, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Từng giọt từng giọt rơi xuống, trong suốt như những viên trân châu sáng bóng.

Hạ Quan Lan vốn không có ý muốn chọc nàng khóc.

Hắn thậm chí còn lấy ra một chiếc khăn tay trắng từ trong tay áo, đưa đến trước mặt nàng.

"Khóc cái gì?" Giọng hắn nhẹ nhàng, "Ta muốn đưa ngươi về Thái Hoa Sơn, tất nhiên không muốn giữa hai ta tồn tại hiềm khích. Ngươi có thể yên tâm, người, ta sẽ không giết; chuyện, ta cũng sẽ không tiết lộ."

Khi hắn dứt lời, Phù Huỳnh cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi sợ hãi sâu thẳm.

Nàng không nhận lấy chiếc khăn tay, chỉ quay người đi, dùng tay áo lau bừa nước mắt, hít sâu từng hơi, chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu cơn đau tức nơi lồng ngực.

Hắn không muốn biết quá khứ kiếp trước của nàng, cũng không quan tâm vì sao nàng lại hòa làm một với Quyết Minh Đăng. Hắn đã nhận định nàng là Thánh Nữ, vậy thì nàng nhất định phải trở thành Thánh Nữ.

Khi Phù Huỳnh quay lại, sắc mặt khôi phục như thường: "Vậy, ta muốn hỏi một câu, vì sao Tư Ly Quân lại chọn ta?"

Hạ Quan Lan đứng thẳng người, chậm rãi đáp: "Ta cần ngươi."

"Cần sao?" Phù Huỳnh bật cười lạnh, đưa tay đặt lên ngực mình, "Là ta, hay là ngọn đèn trong cơ thể ta?"

Nàng gần như có thể khẳng định, Hạ Quan Lan đối với Tô Ánh Vi tuyệt đối không phải như lời đồn đại – si mê khắc cốt ghi tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!