Chương 36: (Vô Đề)

Tháng ba năm Thiên Nguyên thứ 109.

Thành Hạ Liễu gần núi Bất Động đã trải qua một trận đại nạn, chỉ trong một đêm, cả người lẫn thành trì đều biến mất một cách kỳ lạ.

Từ tòa thành cho đến hàng vạn cư dân bỗng dưng không còn tung tích, chỉ để lại một vực sâu đen ngòm, kéo dài giữa các dãy núi. Đó từng là nơi thành Hạ Liễu sừng sững tồn tại, từ đó về sau không một ai dám đặt chân đến.

Dù là người tu tiên hay phàm nhân, tất cả đều kiêng kỵ nhắc đến nơi này.

Trấn Thiên Tư muốn tìm hiểu nguyên nhân nên đã phái quân đội điều tra, nhưng mãi không thể tìm ra bất cứ manh mối nào. Thành Hạ Liễu không bị Huyền Quỷ tập kích, cũng không gặp phải thiên tai địa biến, nó đơn giản là… đột nhiên biến mất không dấu vết.

Dù là ở Bất Hư Châu, chuyện một tòa thành bị xóa sổ không lý do vẫn là điều khó tin.

Vì không có cách nào tìm ra nguyên do, chuyện này dần rơi vào quên lãng. Nhưng vì những điều kỳ bí xung quanh, dù đã năm trăm năm trôi qua, người đời vẫn truyền tai nhau những lời đồn đại.

Phù Huỳnh cũng từng nghe kể, nhưng trong cuốn bút ký lại ghi rằng họ đã đặt chân đến thành Hạ Liễu!

Dựa theo ghi chép của người viết, họ đã tiến về núi Bất Động vào tháng ba, sau đó mắc kẹt trong màn sương mê trận suốt một khoảng thời gian dài. Nếu không, một sự kiện kinh thiên động địa như vậy, lý nào họ không hề hay biết?

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ…

Phù Huỳnh lật lại trang đầu tiên.

"Sao vậy?" Ninh Tùy Uyên ở bên cạnh nhận ra sắc mặt nàng không ổn, liền hỏi.

Phù Huỳnh cẩn thận lật giở từng trang, cau mày: "Thiếu nội dung."

Nghe vậy, Hạ Quan Lan ngồi phía trước khẽ cong ngón út, thuận thế hỏi tiếp: "Thiếu phần nào?"

Phù Huỳnh chỉ vào phần mở đầu: "Đây là một cuốn sổ ghi chép khi hành quân, những gì xảy ra trong nhiệm vụ đều phải ghi chép tỉ mỉ, sau đó trình lên Trấn Thiên Tư để sử quan sao chép lại. Nhưng các ngươi nhìn xem, trang đầu tiên đã là đoạn họ đang trên đường trở về. Điều này có nghĩa là những sự kiện trước đó đã bị mất. Thế phần trước đâu?"

Trước đây, Thẩm Ứng Chu từng nói với nàng rằng trước mỗi chuyến đi, Trấn Thiên Tư đều dẫn theo một văn binh chuyên phụ trách ghi chép. Từ lúc xuất phát đến khi trở về, từng chi tiết nhỏ về nhiệm vụ và hành động của từng người đều phải được ghi lại rõ ràng. Nếu gặp bất trắc, văn binh cũng là người được ưu tiên bảo vệ.

Phù Huỳnh cầm bút ký lên, cảm thấy độ dày của nó cũng không đúng, rõ ràng đã bị mất một phần.

"Lúc Tư Ly Quân tìm thấy, nó đã ở tình trạng này sao?"

Hạ Quan Lan thản nhiên gật đầu.

Nếu ngay từ đầu nó đã như vậy, thì…

Phù Huỳnh nhíu chặt mày hơn: "Nhưng nó không có dấu vết bị xé rách."

"Đưa ta xem."

Ninh Tùy Uyên nhận lấy cuốn bút ký, truyền vào một tia linh lực.

Hơi thở đỏ rực lượn lờ trên trang giấy, chẳng bao lâu sau, một tia linh quang trắng nhạt liền xuất hiện. Luồng ánh sáng trắng ấy tựa như khói sương, chỉ lóe lên rồi biến mất.

Ninh Tùy Uyên thu tay lại: "Là do thuật pháp phá hủy."

Ánh mắt hắn chợt rơi trên người Hạ Quan Lan, nở một nụ cười chẳng rõ ý tứ: "Chẳng lẽ bên trong có ghi chép thứ gì đó không thể để lộ về Thái Hoa Sơn, nên Tư Ly Quân không muốn người ngoài nhìn thấy?"

Chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói: "Là ngươi làm đúng không?"

Nói khó nghe hơn thì, lần rơi xuống vực này, tám phần là chỉ còn ba người bọn họ sống sót. Mà Hạ Quan Lan là người đầu tiên phát hiện ra ngọc bài và bút ký, tất nhiên cũng là kẻ đáng nghi nhất.

Đối diện với lời châm chọc ngầm của Ninh Tùy Uyên, Hạ Quan Lan vẫn không hề dao động: "Thái Hoa Sơn dù không thể lộ ra ánh sáng, cũng vẫn tốt hơn Cửu U."

Hàng mi dài của hắn khẽ rung, giọng điệu nhàn nhạt: "Nếu ta nhớ không lầm, Cửu U dường như đã sống trong địa huyệt gần năm nghìn năm rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!