"Ta… ta đang tắm, người mau ra ngoài trước."
Phù Huỳnh cúi đầu chỉnh lại y phục nhăn nhúm, vì chưa kịp lau khô người, lớp vải mỏng manh ướt sũng dính sát vào da, làm nàng thấy khó chịu. Càng sốt ruột, nàng càng chỉnh không xong.
Không biết có phải người kia đã rời đi hay không, bên ngoài đột nhiên im lặng hẳn.
Cuối cùng cũng mặc chỉnh tề, Phù Huỳnh thở phào bước ra khỏi bình phong, nhưng không ngờ lại va ngay vào bóng người cao lớn đang đứng chờ bên ngoài.
Hắn đứng cách bình phong chỉ vài bước, ánh mắt nhìn nàng có chút kỳ lạ, vừa như đang suy tư, vừa như đang quan sát.
Phù Huỳnh không thoải mái, đưa tay chỉnh lại cổ áo, căng thẳng đứng yên tại chỗ. Vì vội vàng đi ra, mái tóc nàng vẫn còn ướt, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn thanh tú. Hơi nước chưa tan hết, từ chân mày đến chóp mũi, cả khuôn mặt đều phủ một tầng sương ẩm ướt.
Trông nàng rất sạch sẽ, so với vẻ thanh tĩnh thường ngày lại có thêm vài phần mềm mại, ướt át quyến rũ.
Ánh mắt Ninh Tùy Uyên vẫn dừng trên người nàng, như bị thôi miên mà chăm chú quan sát từ lọn tóc hơi xoăn, đến đầu ngón tay hơi cuộn lại vì bối rối, không bỏ sót một chút nào.
Nhìn lâu, hắn bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc.
Phù Huỳnh cuối cùng không chịu được nữa, lên tiếng nhắc nhở: "Đế quân xông vào phòng khuê nữ, thật mất thể diện."
Nàng cau mày cảnh cáo, giọng điệu có chút không vui.
Lúc này Ninh Tùy Uyên mới thản nhiên dời mắt đi, không hề tỏ ra bối rối hay xấu hổ vì bị bắt gặp, vẫn như thường ngày điềm nhiên đáp: "Trời mưa, ta vào tránh một lát."
Cửa sổ chưa đóng kỹ, còn chừa một khe nhỏ bằng ngón tay. Tiếng mưa và ồn ào bên ngoài theo đó ùa vào trong.
Nhưng điều khiến Phù Huỳnh bất ngờ hơn không phải là cơn mưa đêm, mà là giữa thời tiết và canh giờ này, bên ngoài vẫn còn náo nhiệt như vậy.
Nàng bước lên đóng chặt cửa sổ, thuận thế nhìn ra bên ngoài. Những chiếc ô giấy dầu giăng khắp nơi, tựa như những đóa hoa rực rỡ muôn màu, lung linh trong mưa gió, mang đến sức sống bất tận cho đêm tối.
Chỉ nhìn thoáng qua, nàng đã vội đóng lại, đồng thời kéo kín cổ áo hơn.
Ánh mắt Ninh Tùy Uyên theo bản năng lại nhìn sang: nàng mặc váy lụa trắng mỏng, tóc dài xõa đến thắt lưng, trước ngực bị mái tóc ướt làm thấm nước, dưới ánh đèn, cả người nàng như chìm trong ánh sáng ấm áp, đẹp đến lạ lùng.
Tim hắn bỗng đập mạnh một nhịp.
Ninh Tùy Uyên xác định ngay đó không phải ý định ban đầu của mình. Trong đầu hắn vụt qua điều gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt, chỉ cảm thấy bực bội vô cớ, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu nghẹn nơi cổ họng.
Hơn nữa, hắn phải thừa nhận… Không phải do cơn mưa. Hắn chỉ lo lắng về Hạ Quan Lan ở bên cạnh, hoặc là điều gì khác nữa. Tóm lại, hắn thực sự đã đường đột.
"Ta cần nghỉ ngơi." Phù Huỳnh mở miệng, ý bảo hắn rời đi.
Ninh Tùy Uyên không nhúc nhích: "Ta ở bên ngoài, không làm phiền ngươi."
Ý hắn rất rõ ràng, hắn không định đi.
Phù Huỳnh: "…"
Thật vô lý.
Biết không thể đuổi hắn, nàng cũng lười khuyên thêm, dùng thuật pháp hong khô tóc, rồi leo lên giường nghỉ ngơi.
Ninh Tùy Uyên đứng yên trong góc, khoanh tay khép mắt dưỡng thần.
Hắn cảm thấy có gì đó rất lạ. Từ lúc bước vào đây, mọi hành động của hắn đều không thể kiểm soát.
Ninh Tùy Uyên nhíu mày, liếc nhìn Phù Huỳnh trên giường, sau đó lập tức rời đi.
**
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!