Chương 34: (Vô Đề)

Trời chạng vạng, ba người vào thành.

Hồi Lạc Nhai là nơi được ca tụng như chốn đào nguyên truyền thuyết. Tương truyền, nơi này không phân biệt chủng tộc, không tồn tại định kiến; không lo miếng ăn cũng chẳng sợ sinh tử. Đây là chốn tiên cảnh ảo mộng chỉ có thể đặt chân tới sau khi đời người lụi tàn.

Chuyện về Bất Hư Châu vẫn luôn là lời đồn, trước kia nghe được cũng chỉ coi như chuyện vui. Nay khi thực sự bước vào nơi này, lại có cảm giác không chân thực.

Dù mang danh là Hồi Lạc Nhai, nhưng thật ra chẳng có liên quan gì đến vực sâu hay vách núi. Cảnh sắc trong thành muôn hình muôn vẻ — có động phủ của yêu tộc, có những lầu các kiểu huyền sơn thường thấy ở Dao Sơn, lại có cả hành lang, thủy tạ xa hoa của Cửu U. Phố phường san sát, tầng tầng lầu gác, ánh đèn trong thành rực rỡ nối dài, giống như một thế giới kỳ ảo.

Ba người không dám chủ quan. Trời cũng đã muộn, họ dự định tìm nơi dừng chân trước.

Mảnh đất phồn hoa này rất náo nhiệt, dọc đường đi, bọn họ gặp không ít yêu tộc và người Dao Sơn, ai nấy đều trò chuyện thân thiện, hòa hợp đúng như lời đồn. Chỉ có điều, ba kẻ bất ngờ xông vào như bọn họ, thoạt trông lại có vẻ rất lạc lõng.

"Ba vị là người từ phương xa tới sao?" Bất ngờ có người lên tiếng.

Là một người bán kẹo hồ lô rong. Trên vai trái hắn vác những xâu kẹo đỏ tươi, nhưng ống tay áo bên phải lại trống không.

Phù Huỳnh nhân cơ hội hỏi: "Chúng ta không có ý định đặt chân đến đây, giờ muốn tìm một chỗ trọ. Phiền ngài chỉ đường giúp?"

Người bán hàng cười nói: "Cứ đi thẳng sẽ thấy khách đi/ếm, tên gọi "Nghênh Xuân Lâu", là tửu lâu lớn nhất Hồi Lạc Nhai."

Phù Huỳnh âm thầm ghi nhớ.

Hắn lại niềm nở giới thiệu: "Hồi Lạc Nhai có nhiều chỗ vui lắm, ba vị cứ tha hồ dạo chơi. Ta đây cũng có kẹo hồ lô mới xiên, cô nương có muốn thử không?"

Phù Huỳnh không tiện từ chối, tùy ý chọn một xâu.

Bên cạnh, Ninh Tùy Uyên vừa định lấy tiền trả thì người bán đã lắc đầu: "Hồi Lạc Nhai dùng vật đổi vật, người ngoài đến đây cũng không cần trả bạc. Ba vị cứ tự nhiên, ta còn phải đi chỗ khác."

Nói xong, hắn rời đi.

Phù Huỳnh cầm kẹo hồ lô, ngẩn người nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần giữa phố chợ. Người bán hàng rong, trong chớp mắt, đã không còn thấy tăm hơi.

Ninh Tùy Uyên cất lại túi tiền, liếc nhìn xâu kẹo phủ đường trong tay nàng, lạnh giọng nói: "Vứt đi."

Phù Huỳnh ngập ngừng giây lát, nhớ đến những món ăn biến từ cát trong ảo cảnh lần trước, cuối cùng vẫn ném xâu kẹo sang ven đường.

Suốt quãng đường sau đó, ngoài những người bán hàng rong, các quầy hàng khác mỗi khi nhìn thấy họ đều niềm nở chào hỏi, liên tục mời họ nếm thử đặc sản của Hồi Lạc Nhai.

Ai nấy đều vô cùng nhiệt tình.

Cuối cùng cũng đến Nghênh Xuân Lâu, tiểu nhị chạy ra đón tiếp: "Ba vị khách quan, dùng bữa hay trọ lại?"

"Ba phòng."

Tiểu nhị là một Chuột yêu. Hắn khom lưng, mắt cười đến mức híp lại thành một đường, giọng nói có chút áy náy: "Thật không may, dạo này khách đông, nhưng thấy ba vị là người phương xa, tại hạ có thể thu xếp được hai gian phòng. Nếu không thì…"

Hắn đảo mắt một vòng, từ Phù Huỳnh nhìn sang hai nam nhân bên cạnh, rồi lại nhìn về phía nàng: "Ba vị thương lượng một chút, gộp hai người vào một phòng nhé?"

Ninh Tùy Uyên giật nhẹ khóe mắt, sự phản đối hiện rõ trên mặt.

Phù Huỳnh tạm thời gạt đi chuyện này, tìm một bàn trống rồi bảo hai người còn lại ngồi xuống: "Ta vừa hỏi tiểu nhị, trong thành chỉ có đúng một khách đ/iếm này."

Một nơi rộng lớn thế này mà chỉ có một khách đ/iếm, việc hết phòng cũng là điều dễ hiểu.

Nàng bặm môi, vừa định nói…

Ninh Tùy Uyên lạnh lùng quét mắt, khiến nàng lập tức im bặt.

Không khí có chút căng thẳng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!