Chương 33: (Vô Đề)

Phù Huỳnh chẳng quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của hắn, hai tay dùng lực xé toạc vạt áo trước ngực đối phương, chuyên tâm kiểm tra vết thương.

Lời nàng nói thật giả lẫn lộn.

Thuốc đúng là độc dược, nhưng chỉ là loại độc nhẹ. Khi luyện chế giải dược cho Ninh Tùy Uyên, nàng tiện tay dùng phần bã thuốc còn lại tạo thành, đương nhiên không phải thứ chí mạng, cùng lắm chỉ khiến tứ chi bủn rủn, tạm thời bất tỉnh.

— Nhưng cũng đủ dọa người.

Ngón tay nàng chạm vào bụng hắn. Sự mềm mại bất ngờ ập đến khiến cơ bắp Hạ Quan Lan căng cứng, theo phản xạ muốn né tránh.

Bốp!

Phù Huỳnh vung tay vỗ xuống, quát mắng: "Đừng nhúc nhích."

Lực không hề nhẹ, mu bàn tay Hạ Quan Lan lập tức hằn lên dấu đỏ. Hắn thu tay lại, cố nhịn cảm giác khó chịu, mặc nàng kiểm tra vết thương.

Vết thương này là do hắn cố ý tạo ra, không hề có nửa phần giả dối. Móng vuốt của Huyền Quỷ xuyên từ eo đến tận lưng, xé toạc da thịt, lộ ra cả gân cốt. Xương trắng phủ đầy máu tươi, vết thương nhìn qua hỗn loạn và ghê rợn.

Tình hình có chút bất ổn.

Đan dược Phù Huỳnh mang theo chỉ có thể chữa trị vết thương cơ bản, còn vết thương nặng thế này, không mất mười ngày nửa tháng e rằng khó lành. Huống hồ bọn họ đang ở Hồi Lạc Nhai, ai biết liệu nơi này có giống ảo cảnh Thận Lâu trước đó, khiến vết thương không thể phục hồi hay không?

Nàng xử lý miệng vết thương đơn giản, rắc lên một ít dược phấn cầm máu giảm đau, sau đó đưa cho hắn một viên đan dược: "Uống đi."

Hạ Quan Lan che giấu ánh mắt, trực tiếp nuốt viên thuốc nâu đó xuống.

Mùi thuốc tanh nồng, vị đắng chát. Hắn không biết gì về đan dược, chỉ cảm thấy cơn đau có giảm bớt, còn về độc thì —

"Cô nương cho ta uống độc gì vậy?"

Phù Huỳnh đáp: "Nếu ngươi thực sự chưa từng làm điều gì thương thiên hại lý, ta sẽ cho giải dược. Nếu trong lòng có ý đồ bất chính, bảy ngày sau sẽ nổ tung mà chết."

Nàng nói nhăng nói cuội, nhưng vẻ nghiêm túc kia lại mang theo vài phần dọa người.

Hạ Quan Lan trầm ngâm nhìn nàng, đột nhiên bật cười: "Nếu đã nghi ngờ ta làm điều thương thiên hại lý, vậy hà tất phải cứu?"

Phù Huỳnh hờ hững: "Nếu ngươi không làm chuyện ác, ta tất nhiên sẽ cứu."

Hạ Quan Lan thoáng nghẹn lời. Sắc mặt hắn không thể hiện suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, một tiếng động vang lên từ bụi cỏ, yêu khí mỏng manh chậm rãi tụ lại, ẩn giấu sự nguy hiểm ngầm.

Phù Huỳnh đang bận băng bó, không phát giác được. Hàng mi dài rủ xuống, in bóng xanh nhợt nhạt trên má.

Hạ Quan Lan khẽ động ngón tay.

Tiếng sột soạt trong bụi cỏ càng lớn, một cái bóng đen khổng lồ trườn tới.

Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ chẳng chút dao động, chỉ lặng lẽ quan sát, yên tĩnh chờ xem nàng sẽ lựa chọn thế nào.

Cứu người hay cứu mình, đây là bài toán mà bất kỳ kẻ nào tự xưng là bậc thánh nhân đều phải đối mặt.

Nhưng trên đời này nào có nhiều chính nghĩa đến thế? Khi hiểm họa thực sự giáng xuống, ai mà chẳng chọn bảo vệ chính mình?

Hắn đã chứng kiến quá nhiều sự giả dối.

Hắn chỉ muốn biết, nữ thánh nhân mang theo Quyết Minh Đăng, liệu có thể gánh vác trọng trách cứu thế hay không.

Thậm chí, hắn có một chút tư tâm, hắn muốn nhìn thấy nàng rạn nứt khỏi vẻ ngoài bình tĩnh tự chủ, để lộ bộ mặt giả tạo, hoảng sợ, hoặc khi đẩy hắn vào miệng yêu quái, lộ ra một chút áy náy và kinh hoàng. Nàng nên là như vậy. "Thánh nhân" chẳng qua chỉ là một bức tượng bùn đất được người đời cung phụng. Khi hồng thủy cuốn tới, nó sẽ trở là một bãi bùn lầy mục nát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!