Các nô lệ theo bậc đá chạy ra khỏi Ẩn Vân Đài.
Kẻ chạy nhanh đã sớm xuống núi; kẻ chạy chậm bị bỏ lại phía sau. Trong đó, hai người mang bệnh lâu năm, ban đầu còn dìu nhau, nhưng càng chạy về sau, kẻ vẫn còn có thể đi lại bắt đầu ghét bỏ người chỉ có một chân là gánh nặng. Chỉ do dự trong thoáng chốc, hắn liền bị vứt bỏ.
Mây đen dày đặc đè nặng trên đỉnh đầu.
Đó là yêu khí do Huyền Quỷ dẫn tới. Yêu khí càng nặng, càng thu hút nhiều quỷ mị hơn.
Hắn chỉ còn một chân, trụ vững đến giờ đã là khó khăn lắm rồi. Dù có may mắn thoát khỏi Ẩn Vân Đài, hắn cũng không thể vượt qua sông Xuyên. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn ngồi phịch xuống dưới gốc cây, chấp nhận số phận.
Thậm chí, hắn còn có chút oán trách Phù Huỳnh – người tốt bụng đã thả bọn họ ra.
Thoát ra được rồi, nhưng sau đó thì sao?
Mấy viên linh ngọc kia không thể giúp hắn sống đến hết đời, dấu ấn nô lệ trên người cũng không cho phép hắn tiếp tục tu hành như trước kia. Hắn có thể trốn đến Dao Sơn sinh sống, nhưng tam tộc không hòa thuận, nhân tộc sao có thể thu nhận hắn?
Thay vì trốn, chi bằng ở lại đây chờ chết.
Khi hắn buông xuôi chờ chết, một bóng dáng cao gầy bao trùm lên người hắn.
Nhìn qua là một nam tử trẻ tuổi, y phục trường sam bạc xám giản dị, đeo mặt nạ vảy bạc. Dáng vẻ tuy bình thường nhưng lại toát lên khí chất bức người khó tả.
Trên người nô lệ của Ẩn Vân Đài đều có dấu ấn.
Thông thường sẽ in ở những vị trí dễ thấy như tay chân hoặc mặt. Hắn lặng lẽ liếc qua phù ấn ở cổ chân kẻ trước mặt, rồi cất giọng trầm thấp: "Các ngươi làm sao trốn ra được?"
Nô lệ thầm kêu không ổn.
Nhưng ngẫm lại, hắn vốn đã là một "người chết." Nếu không may mắn bị bán đi, sớm muộn gì cũng rơi vào tay kẻ khác. Sống đến tận bây giờ, chẳng qua là sự khác biệt giữa chết tốt hay chết thảm mà thôi. Một nô lệ như hắn, không có lý do gì phải quan tâm đến đạo nghĩa.
"Do một cô nương thả chúng ta ra." Hắn không hề do dự mà trả lời. "Bên cạnh nàng còn có hai nam nhân, một người cao lớn, một người trông trẻ hơn. Lợi dụng lúc chủ trang kéo đi vây giết Huyền Quỷ, bọn họ liền phá khóa thả chúng ta."
Nói xong, hắn bật cười khàn khàn: "Nếu ngươi đi ngay bây giờ, có khi còn kịp gặp đấy."
Người trước mặt yên lặng lắng nghe. Ngón tay khẽ động, từ trong ngực hắn hiện ra một cây trường cầm.
Đó là một cây ngọc cầm trong suốt như lưu ly, tua cầm treo chùm lông hạc, tiên quang ẩn hiện giữa làn sương mờ ảo.
Chỉ trong nháy mắt nhìn thấy cây đàn, đồng tử tên nô lệ co rút lại.
Ngón tay dài lướt nhẹ lên dây đàn, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Dọc đường ta đã hỏi qua mấy người, ngươi là kẻ đầu tiên tiết lộ danh tính của nàng."
"Tư…Tư…"
Tranh!
Tiếng đàn vang lên sắc bén. Chỉ trong chớp mắt, cổ họng hắn bị cắt đứt, cắt đứt luôn cả kinh hoàng và chấn động trong mắt hắn.
Hạ Quan Lan lạnh nhạt nhìn linh hồn nô lệ tách khỏi cơ thể, ba hồn bảy phách hóa thành dưỡng chất nuôi cầm, chỉ chớp mắt đã bị hấp thu vào thân đàn. Còn xác t. hịt, cũng hóa thành tro trắng.
Hạ Quan Lan lắc đầu: "Kẻ vong ân bội nghĩa, đáng chết nhất."
Nhưng… có thể cứu thoát nhiều nô lệ khỏi Ẩn Vân Đài như vậy, đúng là không phải hạng tầm thường. Chỉ không biết lòng tốt của nàng là thực sự thuần khiết, hay là sự giả tạo để thỏa mãn lòng dạ thiện lương của chính mình.
Hạ Quan Lan bước lên bậc cao, ngước mắt nhìn về phía tầng mây giăng đầy lôi hỏa.
Thế gian này cần có Thánh Nữ cứu thế.
Là Bồ Tát thực sự, hay chỉ là kẻ giả thuần lương, thử một lần liền biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!