Chương 31: (Vô Đề)

Khi sương sớm dần tan, ba người cuối cùng cũng đặt chân đến Ẩn Vân Đài.

Đây là một tòa sơn thành sừng sững giữa dãy núi trùng điệp, thác nước đan xen, bậc đá xoay vặn hỗn loạn. Những đạo quán từng là nơi giảng dạy pháp thuật năm nào nay đã trở thành sào huyệt giao dịch ngầm. Cuộc tàn phá năm xưa đã khiến nơi này biến dạng hoàn toàn. Khi tiến vào thành, chỉ thấy đá núi loang lổ, đường đi đứt gãy; không biết ai đã vá lại những vết thương xưa, nhưng tay nghề vụng về khiến cho những căn nhà dựng chênh vênh bên vách đá, xiêu vẹo dưới tán lá ngàn tầng.

Vậy mà, khung cảnh ấy lại mang một vẻ đẹp cổ kính hòa lẫn với thiên nhiên, tựa như vốn dĩ đã hiện hữu như thế từ thuở ban đầu.

"Luật lệ của Ẩn Vân Đài: Lộ thân, không lộ mặt."

Vân Kỳ thổi nhẹ lên chiếc lá, hóa thành một chiếc mũ trùm có rèm che, đưa cho Phù Huỳnh, rồi tự lấy ra một chiếc mặt nạ đeo lên. Từ đầu đến cuối, hắn hoàn toàn phớt lờ Ninh Tùy Uyên.

Ẩn Vân Đài là đấu trường ác quỷ lớn nhất hiện tại. Dù không thuộc quyền kiểm soát của bất kỳ thế lực nào, nhưng những kẻ đặt chân đến đây, bất kể chủng tộc nào, đều ngầm tuân thủ quy tắc của nơi này.

Phù Huỳnh chỉnh lại mũ trùm, theo hai người bước vào sơn môn.

Dọc đường, các quầy hàng trải dài san sát, bày bán những linh đan diệu dược hoặc những báu vật hiếm có. Càng đi lên cao, hàng hóa bày bán càng hỗn tạp, có những thứ khiến người ta không dám nhìn lâu.

Vượt qua tầng bậc đá thứ ba, những quầy hàng vỉa hè dần ít đi, thay vào đó là các học viện, đường quán.

Những nơi này vốn là nơi tu luyện của Huyền La Đạo, nhưng sau khi sụp đổ, tất cả đều biến thành sàn giao dịch.

"Khách quan có cần lô đỉnh không? Hàng thượng phẩm mới tới đấy." Chủ quán đeo mặt nạ đen đứng trước cửa, lớn tiếng mời chào.

Phù Huỳnh theo hướng tay hắn chỉ nhìn vào trong.

Bên trong chất đầy từng lồng sắt xếp chồng lên nhau. Người bị nhốt bên trong, dù nam hay nữ, đều có thể nhìn ra, họ vẫn là người.

"Cá chép tinh hóa hình từ Thiên Trì, chỉ cần dùng linh đan là có thể tăng thêm trăm năm tu vi, giá cao thì được."

Bên trong một nhà lao nước, một con cá chép đỏ đã hóa hình đang bị xiềng xích, tuyệt vọng đập vào cửa ngục, nước bắn tung tóe.

"Khách quan, có hứng thú đấu thú không?"

"Chỗ ta có máu bán yêu hiếm thấy đây! Qua đừng lỡ, bỏ là mất!"

"Long cốt vạn năm, đảm bảo hàng thật!"

"……"

Người sống, yêu sắp chết, đầu lâu các loại, thậm chí cả nội đan vừa bị moi ra, tất cả đều trở thành hàng hóa, bày bán lộn xộn khắp nơi.

Phù Huỳnh nhìn mà dạ dày quặn thắt, cơn buồn nôn dâng trào, cảm giác ghê tởm khiến nàng không thể kiềm chế, chỉ muốn xông lên phá tan tất cả.

Ngay lúc đó, một cánh tay choàng qua bờ vai nàng, hơi thở phả bên tai: "A Huỳnh, đừng manh động."

Sắc mặt Phù Huỳnh tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía hắn: "Ở đó có đồng tộc của ngươi, ngươi cũng không mảy may bận tâm sao?"

Không xa, trên cái giá treo lủng lẳng một bán yêu.

Đúng là bán yêu.

Thân thể hắn chỉ còn lại một nửa, phần yêu đã bị cắt đi, chỉ để lại phần nhân loại. Yêu đan bị lộ ra ngoài, khoang bụng bị xẻ toạc, biến thành một chiếc hộp đựng hàng, trưng bày viên yêu đan đỏ tươi vẫn còn kết nối với đan phủ.

Hắn vẫn đang thở. Hoặc có thể nói, chỉ là đang hấp hối. Đôi mắt còn ánh sáng, nhưng không đáng để ai bận tâm.

Dưới lớp mặt nạ, khóe môi Vân Kỳ cong lên, giọng nói trầm thấp: "Kẻ bại trận, không phải đồng tộc của ta."

Hắn cúi đầu, cười khẽ: "Nếu ngươi phát thiện tâm, vậy thì không ai trong chúng ta có thể rời khỏi đây."

Bởi vì lúc này, ở Bất Hư Châu, chẳng còn con đường nào để bước lên đại đạo nữa. Trời bỏ chốn này, muốn tu hành chỉ có thể dựa vào những cách cực đoan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!