Chương 30: (Vô Đề)

Vân Kỳ nói xong, lại khẽ cười nhạt. Hắn vừa đi vừa ngâm nga một khúc nhạc, cứ như thể mọi thứ chỉ là một trò đùa.

Nhưng Phù Huỳnh không cho rằng đó chỉ là sự hứng khởi nhất thời hay một câu bông đùa đơn thuần của hắn. Dù chỉ là nam phụ số ba trong nguyên tác, nhưng tác giả lại dành nhiều bút mực để khắc họa Vân Kỳ.

Sắp đặt cho hắn một thân thế bất hạnh, một tính cách méo mó, thậm chí còn trực tiếp nhấn mạnh rằng tình cảm hắn dành cho nữ chính cực đoan hơn bất kỳ ai.

—— Không phải yêu đến vô cùng, thì chính là hận đến cực điểm, không có khoảng trung gian.

Xét theo nguyên tác, rất có thể tình cảm Vân Kỳ dành cho Tô Ánh Vi đã hóa thành hận ngay từ khoảnh khắc nàng giả chết rời đi. Biết đâu hắn đã lên kế hoạch báo thù cho việc nàng nhẫn tâm bỏ rơi hắn, rồi cứ thế mà biến mất.

Lối suy nghĩ có hơi kỳ quái nhưng với Vân Kỳ, đây là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Nếu thật sự là vậy, thì chuyện Bích La mất tích e rằng cũng có liên quan đến hắn. Như vậy so với Ninh Tùy Uyên, nàng càng phải tìm cách trừ khử mối nguy khó lường này trước.

Nhưng làm thế nào mới được?

Ánh mắt Phù Huỳnh lướt qua người Ninh Tùy Uyên trong chớp mắt, rồi nhanh chóng cúi đầu, giấu kín suy tính của mình, lặng lẽ theo sau hai người.

Nhờ sự dẫn dắt của hạc nước, Ninh Tùy Uyên chẳng mấy chốc đã tìm thấy một suối nước trong.

Lúc này trời đã tối, hắn đứng dưới gốc cây, tiện tay niệm một thuật hỏa, rồi nhìn lướt qua Vân Kỳ đang đen sì sì, sau đó quay sang Phù Huỳnh: "Ta và hắn đi tẩy sạch, ngươi ở lại đây. Đợi xong xuôi, hắn sẽ dẫn chúng ta đến Hồi Lạc Nhai."

Vân Kỳ nhếch môi cười: "Nơi này yêu chướng dày đặc, không bằng để ta ở lại bảo vệ A Huỳnh."

Ninh Tùy Uyên hừ lạnh, rồi chợt giãn mày cười nhạt: "Được thôi." Hắn nói, "Cả ngàn dặm quanh đây chỉ có suối nước này, đợi ta tắm xong sẽ phá hủy luôn thủy mạch. Ngươi muốn đợi, thì cứ đợi."

Nói xong, hắn chẳng buồn để tâm đến Vân Kỳ nữa, lập tức xoay người rời đi.

Sắc mặt Vân Kỳ tối sầm lại.

Giữa việc tiếp tục bẩn thỉu và ở lại bên cạnh Phù Huỳnh, cuối cùng hắn vẫn không cưỡng lại được bản tính, chọn cách rời đi.

Chờ hai người đi khuất, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Phù Huỳnh ôm gối ngồi trước đống lửa, lắng nghe âm thanh lách tách của củi cháy, ánh mắt vô thức hướng về phía dãy núi xa xăm.

Chỉ cần vượt qua hai ngọn núi nữa là có thể đến Dao Sơn. Mà vào được Dao Sơn, cũng có nghĩa là gần đến trấn Sơn Tuyền. Nghĩ đến nơi mình từng sinh sống, ánh mắt nàng thoáng qua một tia thất thần.

Nàng dùng nhánh cây khều nhẹ ngọn lửa, thầm nghĩ: Nếu có thể tìm lại Bích La, thì nàng nhất định phải tìm cơ hội quay về một chuyến. Dù cho phụ thân thực sự đã chết, nàng cũng muốn tận mắt nhìn thấy phần mộ của ông, để dứt đi chút niềm hy vọng cuối cùng.

Cơn buồn ngủ kéo đến. Phù Huỳnh cứ thế ôm gối, chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Có một đôi mắt lặng lẽ dõi theo nàng từ trên cây.

Hạ Quan Lan giấu hoàn toàn khí tức, tựa người vào thân cây, đôi mắt trầm lặng rủ xuống.

Đến khi nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn không nán lại nữa, lặng lẽ rời đi.

**

Hai người kia tắm rửa xong xuôi, tiếng bước chân làm Phù Huỳnh bừng tỉnh.

Họ đều đã thay y phục mới, một người áo vàng, một người áo đỏ, nổi bật đến mức chói mắt.

Phù Huỳnh thấy đau đầu, liền dời ánh nhìn: "Chúng ta đến Hồi Lạc Nhai bằng cách nào?"

"Ta đã nói là có bùa truy tung."

Vân Kỳ lấy ra một tấm bùa đồng xanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!