Phục Tất sơn, Cửu U thành.
Nơi đây là vùng hư giới nằm giữa Tiên Vân Cảnh và Dao Sơn, dãy núi đỏ như máu kéo dài hàng vạn dặm chia cắt đại lục. Với dị hỏa ngăn cản, phàm nhân khó lòng vượt qua; ngay cả những Lâm Tiên Khách cũng không dám mạo hiểm tiến vào lãnh địa ma tộc này.
Cung thành nguy nga sừng sững trên đỉnh cao nhất của Cửu U.
Ninh Tùy Uyên, hóa thân của ma long, luôn xa hoa trụy lạc. Toàn bộ cung điện đều được xây dựng từ ngọc thạch cướp đoạt từ tiên tộc, vàng ngọc lấp lánh, lộng lẫy tuyệt mỹ.
Hắn lười biếng tựa mình trên ngai vàng đại điện, thần thái ung dung như đang chờ đợi điều gì đó.
Trong điện, binh lính đều đã lui ra, chỉ còn lại Thành Phong đứng hầu bên cạnh, khiến đại điện vốn rộng lớn lại càng thêm trống trải, lạnh lẽo.
"Thưa tôn thượng, nghe nói nàng sắp tỉnh lại. Ngài muốn xử trí thế nào?" Thành Phong nhịn không được mà lên tiếng sau một hồi im lặng.
Ninh Tùy Uyên xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích đỏ như máu trong tay, nhìn Thành Phong, không đáp lời.
[A Tùy]
Bên tai hắn chợt vang lên tiếng gọi khe khẽ của thiếu nữ khi ngất đi, đôi mắt ấy khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Ngón tay Ninh Tùy Uyên khựng lại, hắn hỏi: "Thành Phong, thần khí có thể đổi chủ sao?"
Thành Phong đáp không chút do dự, "Nếu là thần khí bình thường, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ. Nhưng nếu là mười hai thần khí thượng cổ, suốt đời chỉ nhận một chủ nhân duy nhất."
Ninh Tùy Uyên trầm ngâm.
Hắn không phải kẻ ngốc, không thể chỉ dựa vào một tiếng gọi quen thuộc và ánh mắt mà kết luận rằng đó là Tô Ánh Vi.
Vẫn nhớ mười bảy năm trước, để ngăn cản hắn và Hạ Quan Lan giao đấu, Tô Ánh Vi đã lấy thân mình chắn trước mũi kiếm.
Nàng chết, linh hồn tan biến, thậm chí không để lại một mảnh tàn hồn nào.
Từ lúc nàng rời đi đến nay, hắn chưa từng ngừng tìm kiếm.
Bao năm qua, những kẻ mạo danh không ít, ai nấy đều muốn lợi dụng danh nghĩa của nàng để tranh đoạt phú quý.
Ninh Tùy Uyên vốn là kẻ ngạo mạn, những kẻ giả mạo ấy, hoặc là bị hắn g**t ch*t hoặc bị ném vào Ngục Xà Cốt để tự sinh tự diệt.
Cho đến khi hắn gặp Phù Huỳnh.
Hắn đã thấy rõ trên trán nàng thoáng hiện hoa văn kim sắc — đó là ấn ký chỉ chủ nhân của thần khí mới có.
Khi còn sống, Tô Ánh Vi từng sở hữu một ngọn Quyết Minh Đăng.
Trong mười hai thần khí thượng cổ, Quyết Minh Đăng là đặc biệt nhất, có thể dẫn lối sinh tử, ngăn chặn trăm họa, là bảo vật mà ai cũng khao khát.
Tương truyền, thần khí thượng cổ chỉ nhận một chủ. Nếu chủ nhân chết đi, thần khí cũng sẽ tan vỡ theo.
Điều kỳ lạ là trên thân nữ tử này tuy có dấu ấn Quyết Minh Đăng, nhưng lại không có chút linh hồn khí tức nào của Tô Ánh Vi, dù chỉ là nhỏ nhất. Cứ như thể hai người hoàn toàn không có liên hệ gì.
Hoặc có thể nói, nàng vốn không phải Tô Ánh Vi, chỉ là dùng thủ đoạn nào đó để kế thừa thần lực của Quyết Minh Đăng.
Cũng giống như những kẻ giả mạo trước kia, tiếp tục đóng giả làm Tô Ánh Vi để lừa hắn tìm kiếm phú quý vinh hoa.
Hừ, phàm nhân ngu xuẩn và tham lam, vẫn nghĩ rằng có thể qua mặt hắn.
"Đưa đến Thương Lan Cung."
Ninh Tùy Uyên thu lại nhẫn ngọc, phất tay đứng dậy, sải bước tiến về Thương Lan Cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!