Ninh Tùy Uyên bứt lá, vẽ ra mấy con tọa kỵ, giao cho Thành Phong hộ tống nhóm người trở về Dao Sơn.
Một đoàn lớn đã được tiễn đi nhưng vẫn còn kẻ chướng mắt hơn đang lởn vởn trước mặt. Vừa ăn uống no say, Vân Kỳ liền nằm dài dưới tán cây, hai chân đung đưa, hai tay gối sau đầu, trông vô cùng nhàn nhã.
Xung quanh đã không còn ai ngoài bọn họ, Phù Huỳnh lo lắng cho tình trạng của Bích La, bèn tiến đến hỏi: "Vân công tử có thể nói rõ hơn về Hồi Lạc Nhai không?"
Vân Kỳ ngậm một phiến lá xanh giữa môi, híp mắt nhìn nàng, không quên trách móc: "Nàng đối với ta xa cách quá."
Phù Huỳnh thoáng sững sờ.
Hắn ngồi dậy, khoanh chân, ngước đầu nhìn nàng: "Tỷ tỷ vẫn giống như trước đây, gọi ta là Kỳ Nhi đi, được không?"
Kỳ Nhi…
Phù Huỳnh im lặng.
Đôi mắt mèo kia lẳng lặng dõi theo nàng. Thấy nàng không đáp lại, đuôi mắt hắn rũ xuống, niềm vui sướng cũng phai nhạt dần.
"Đừng tin hắn." Lúc này, Ninh Tùy Uyên bước tới, lạnh lùng hừ một tiếng với Vân Kỳ đang ngồi dưới chân mình: "Hồi Lạc Nhai chỉ là một truyền thuyết, chưa ai từng thấy qua. Ta thấy hắn chỉ đang lừa người mà thôi."
Sự tội nghiệp trong mắt Vân Kỳ lập tức biến mất, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt: "Cửu U Đế giỏi lừa gạt người khác nên nghĩ ai cũng giống mình sao?"
Hắn nhanh miệng chặn trước khi Ninh Tùy Uyên kịp nổi giận: "Nếu ta có ý lừa gạt, chẳng phải ta đã đem A Huỳnh đi từ lâu rồi, đâu cần đợi ngươi xuất hiện cản trở?"
Ninh Tùy Uyên mím chặt môi, hai bàn tay giấu sau lưng siết lại.
Vân Kỳ nghênh ngang vắt chân, cười hì hì quay sang Phù Huỳnh: "A Huỳnh, ta nói có đúng không?" Hắn cố tình khiêu khích: "Dù sao chúng ta cũng từng chung chăn gối suốt một đêm mà."
Phù Huỳnh không nghĩ có kẻ có thể nói một câu mà kéo dài lê thê, vừa nhấn mạnh từng chữ, vừa trau chuốt câu từ đến mức quỷ dị như thế. Giọng điệu của hắn rõ ràng là làm bộ làm tịch, nhưng lại không khiến người ta ghét bỏ.
Nàng đứng gần Ninh Tùy Uyên, rõ ràng nghe được tiếng hắn thở gấp, còn có tiếng khớp ngón tay bẻ răng rắc.
Bỗng dưng đầu nàng nhức nhối.
Trong nguyên tác, Ninh Tùy Uyên là kiểu người ra tay trước, nói chuyện sau; còn nam phụ Hạ Quan Lan thì lại lạnh lùng kiệm lời. Chỉ có mỗi Vân Kỳ, dù võ lực không bằng hai người kia, nhưng miệng lưỡi sắc bén, hết lần này đến lần khác khiến Ninh Tùy Uyên không nói được lời nào.
Tô Ánh Vi vô cùng thích những màn đối đầu như vậy. Ở thế giới của nàng ta, đây được gọi là "Tu la tràng", còn có cái gì mà "hùng cạnh" nữa.
Phù Huỳnh nghe không hiểu, cũng không thấy thú vị chỗ nào.
Mỗi lần hai người này động thủ, khổ sở nhất luôn là sinh linh vô tội xung quanh. Chờ đến khi đánh chán rồi, Tô Ánh Vi mới nhỏ giọng xen vào, rưng rưng ngăn cản.
Phù Huỳnh không muốn bản thân trở thành trung tâm của mớ hỗn loạn này.
Nàng đưa tay kéo nhẹ Ninh Tùy Uyên, rồi quay sang Vân Kỳ nói: "Bích La rất quan trọng với ta, kính xin Yêu Chủ cho biết tung tích của nàng."
Không gọi "Vân Kỳ", cũng không gọi bằng cái tên thân mật nào, mà dùng hai chữ "Yêu Chủ", đủ để thấy rõ ranh giới.
Lần này, đến lượt Vân Kỳ im lặng. Ánh mắt hắn dừng lại nơi bàn tay nhỏ bé của nàng đang giữ lấy tay áo Ninh Tùy Uyên, chưa hề buông ra.
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào mu bàn tay hắn, cảm giác ngưa ngứa, khiến Ninh Tùy Uyên vô thức dời hết chú ý về phía đó. Cảnh tượng này dường như có chút quen thuộc.
Ninh Tùy Uyên khẽ nhíu mày, rất nhanh thu lại cảm giác khác lạ, nghiêm túc giải thích: "Tương truyền, Hồi Lạc Nhai là một vùng đất di động, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Người đặt chân vào đó sẽ thoát khỏi lục đạo luân hồi, không còn chịu trói buộc, đời đời an lạc."
Truyền thuyết mỹ lệ như thế nên giữa thời loạn thế, có vô số người muốn tìm ra nó.
Nhưng đến nay, chưa ai có thể chứng minh Hồi Lạc Nhai thực sự tồn tại. Lâu dần, nó trở thành một giai thoại được lưu truyền rộng rãi tại Bất Hư Châu.
Phù Huỳnh trầm ngâm: "Nếu là giả, vậy tại sao lại có người tận mắt nhìn thấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!