Chương 28: (Vô Đề)

Một thiếu niên chậm rãi bước tới, mái tóc xoăn dài lộn xộn vừa chạm vai, ngọn tóc đỏ nâu xõa phất phơ.

Hắn vận y phục sáng màu rực rỡ, nụ cười phong lưu, trông chẳng khác gì một công tử nhà giàu ăn chơi trác táng.

Những tiếng "tỷ tỷ" cứ lặp đi lặp lại, nghe mà thấy ghê người.

Ánh mắt của Ninh Tùy Uyên tràn đầy chán ghét: "Nàng ấy mười bảy, ngươi bao nhiêu tuổi?"

Vân Kỳ không để tâm đến sự khiêu khích, thản nhiên đáp trả: "Dù sao thì cũng nhỏ hơn ngươi. Huống hồ…" Đôi mắt mèo đảo qua, khóe mắt cong lên khi nhìn về phía Phù Huỳnh, "Tỷ tỷ thích ta gọi thế này, đúng không?"

Hắn cười vô cùng sinh động, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười.

Nhìn kỹ sẽ thấy trong con ngươi của hắn không phải thuần đen mà còn pha lẫn những tia đỏ giao thoa sáng tối, ẩn giấu bên dưới sự trong trẻo như ánh hồ sâu, là một loại hung hiểm khó lường.

Mà lúc này, chính sự hung hiểm đó đang nuốt chửng lý trí của nàng.

Nhiệt độ cơ thể dần bị rút đi, cả người nàng như rơi vào băng lạnh, tiếp đó là chìm sâu vào vực thẳm vô tận.

Thiên Minh xuyên, Thượng Huyền nguyệt.

Nàng sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó. Ba tộc vì tranh giành Thánh Nữ mà san bằng Vạn Thanh thành.

Nhân tộc và Giao nhân tộc vốn có giao tình, sau khi Vạn Thanh thành chịu nạn, Giao nhân đã ra tay cứu giúp, dùng thuật Dược Giới để đưa những dân thường vô tội trốn đến sông Thiên Minh.

Người cứu Phù Huỳnh là một nữ Giao nhân trẻ tuổi, tên gọi Giảo Giảo.

Khi đó, nàng vừa trải qua nỗi đau mất phu quân, quê hương bị tàn phá, đả kích quá lớn khiến nàng không còn thiết sống nữa. Nàng vốn muốn đi theo những người thân đã khuất, nhưng chính lúc ấy, Giảo Giảo xuất hiện, nắm lấy tay nàng, kéo nàng chạy thẳng về phía trước. Nhưng làm sao có thể chạy thoát khỏi đám yêu ma tràn đến giết chóc.

Chúng bắt từng Giao nhân một, cho đến khi Giảo Giảo cũng ngã xuống ngay trước mắt nàng.

Nàng ấy ngã vào vũng máu, nhưng trước lúc trút hơi thở cuối cùng vẫn dịu dàng mỉm cười với nàng: "A Huỳnh, đừng vì ta mà dừng lại, muội nhất định sẽ tìm được nhà của mình."

Nhưng nàng làm gì có nhà nữa.

Nàng sẽ không bao giờ có nhà nữa.

Vị thiếu chủ trẻ tuổi của Yêu tộc nâng thi thể thiếu nữ lên, ngắm nghía chiếc đuôi cá rực rỡ của nàng ấy, cười vang: "Chờ khi trở về, dùng những vảy này dệt cho tỷ tỷ một chiếc váy."

Một sinh mệnh, cuối cùng chỉ đáng giá bằng một bộ y phục.

Là hắn.

Giọng nói y hệt, nụ cười y hệt.

"Tỷ tỷ, sao người không để ý đến ta?"

Gương mặt của Vân Kỳ phóng đại trước mắt, khóe môi cụp xuống, lộ ra ba phần tội nghiệp.

Ninh Tùy Uyên nhanh hơn Phù Huỳnh một bước, lập tức kéo nàng ra sau lưng, thô bạo đẩy Vân Kỳ: "Không muốn chết thì cút."

Vân Kỳ hất mi mắt: "Mở miệng ra là chết với cút, ngươi có chút giáo dưỡng nào không?"

Hai người tranh cãi, nhưng hiển nhiên Ninh Tùy Uyên không giỏi đấu võ mồm.

Phù Huỳnh nhân cơ hội quay lưng lại, lặng lẽ lau đi khóe mắt không biết đã ươn ướt từ bao giờ, sau đó mới xoay người, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt vốn có.

"Ta không phải tỷ tỷ của ngươi." Nàng nói, giọng điệu xa cách, "Ta không quen biết ngươi."

Trong nguyên tác, Vân Kỳ có tính cách hồn nhiên đến mức tàn nhẫn. Sự ngây thơ của hắn, ở một mức độ nào đó, còn lạnh lùng và vô tình hơn cả hai nam chính còn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!