"Dấu vết vẫn chưa vượt khỏi Mai Dương. Xem hướng thì có vẻ là đến Kim Lân hành." Thành Phong nhìn cảnh tượng hỗn loạn khắp nơi, vẻ mặt lo lắng: "Từ mức độ tàn phá mà xét, có lẽ là một con Huyền Quỷ cấp cao."
Ninh Tùy Uyên cưỡi trên lưng ngựa, bàn tay siết chặt dây cương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Ai mà biết được." Hắn lạnh nhạt đáp, trong mắt ánh lên tia hàn ý.
Thành Phong khựng lại: "Ý Bệ Hạ là… còn có kẻ khác?"
Ninh Tùy Uyên không đáp.
Dù là Hạ Quan Lan của Thái Hoa Sơn hay tên bán yêu bẩn thỉu trong Kim Lân thành, tất cả đều thèm khát Thánh Nữ.
Huống hồ đây lại là địa phận của yêu tộc, chẳng biết có con tiểu yêu nào nghe ngóng được tin tức rồi tranh thủ ra tay trước không.
Nếu kẻ gây ra chuyện này là Hạ Quan Lan hay con bán yêu kia thì còn dễ xử lý, chỉ sợ nàng thực sự đã gặp bất trắc…
Ngày dài tìm kiếm khiến lòng hắn dâng lên từng cơn bực bội. Bàn tay vô thức siết lấy một mảnh vải trong lòng bàn tay. Màu xanh trắng xen lẫn. Đó là màu y phục của Phù Huỳnh.
"Đi!"
Hắn vứt mảnh vải, tiếp tục men theo dấu vết tìm kiếm.
**
Bầu trời đêm bị xé rách một đường, ánh sáng ban mai bất chợt xuyên thấu tầng mây. Sương sớm phả vào mặt mát lạnh, làn gió nhẹ nhàng quét qua.
Hàng mi Phù Huỳnh khẽ run rẩy. Đôi mắt mông lung lộ ra vẻ mơ màng khi vừa tỉnh giấc. Nàng ngồi ngây người một lúc lâu, đến khi không chịu nổi cảm giác đè nặng trên ngực mới cử động.
Ngay lúc đó, bên tai vang lên vài tiếng "hừ hừ" khe khẽ.
Phù Huỳnh cúi xuống nhìn, trên người nàng có một con mèo?!
Đúng thật là một con mèo rừng. Nó nằm ườn trên ngực nàng, chẳng trách nàng lại thấy khó thở.
Mèo rừng, đôi tai nhọn, đầu tròn, móng vuốt trắng muốt lười biếng đặt trên vai nàng. Năm ngón chân co duỗi, không rõ đang tỉnh hay còn ngủ say.
…Nhưng nó từ đâu chui ra vậy?
Phù Huỳnh mơ hồ, chẳng thể nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì. Ký ức cuối cùng còn sót lại chỉ dừng ở rừng mai, khi ấy nàng quá mệt, chỉ muốn ngủ một lát…
Tầm mắt chợt quét qua, và rồi.. một xác chết bị mổ bụng ngay dưới chân nàng!
Không chỉ có một.
Xa xa, trên vách đá, cành cây, sườn dốc…vô số xác quái vật Huyền Quỷ bị giết, nội tạng bị moi ra, tử trạng kinh hoàng đến rợn người. Phù Huỳnh hoảng hốt lùi lại, hoàn toàn tỉnh táo. Giờ nàng mới nhận ra mùi máu tanh đậm đặc trong không khí.
Bất giác cử động, con mèo đen trên người nàng cũng tỉnh theo. Nó vươn chân trước, miếng đệm mềm mại chạm nhẹ lên cằm nàng. Nhưng có vẻ nó rất ngoan, không hề lộ ra móng vuốt, chỉ lẳng lặng ra hiệu cho nàng biết nó đã thức dậy.
Con mèo đen có một đôi mắt hai màu kỳ lạ, ngồi trong lòng nàng, trên vai nó còn vài vết thương, vừa l**m lông vừa phát ra âm thanh "hừ hừ" đầy khó chịu.
Nhưng lúc này, Phù Huỳnh nào có tâm trí quan tâm đến nó?
Nàng không thể chịu nổi việc ở chung với đống thi thể này. Huống chi, có thể giết nhiều yêu quái cấp cao như vậy, ắt hẳn là một đại yêu mà nàng không thể chọc vào.
Điều quan trọng nhất lúc này là phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Phù Huỳnh quả quyết đặt con mèo xuống, lấy ra Ẩn Thanh Đăng. Mục đích ban đầu là biến ra một con lừa để tiện đường đi, nhưng không ngờ khi ánh sáng lóe lên, trước mặt nàng lại là một con tuấn mã.
Phù Huỳnh sững sờ, vô thức nhìn cây trâm trong tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!