Hình bóng phản chiếu trong gương là dáng vẻ chàng thiếu niên khắc sâu nhất trong ký ức của Phù Huỳnh.
Tuổi trẻ, tuấn tú, tựa như một cây tùng vươn mình về phía mặt trời, giữa hàng mày tràn đầy sức sống.
Phù Huỳnh thoạt tiên kinh ngạc, sau đó như bị một cú sốc lớn giáng xuống, vội rụt tay khỏi mặt gương, loạng choạng lùi lại hai bước.
Người trong thủy kính vẫn đang mỉm cười với nàng.
Nhưng chẳng mấy chốc, từng lớp từng lớp gợn sóng lan tỏa cuốn trôi toàn bộ bóng dáng kia.
Trán nàng giật lên từng cơn, cơn choáng váng càng thêm dữ dội, cảm giác buồn nôn cũng kéo tới.
Phù Huỳnh che giấu rất tốt, mặc kệ suy nghĩ cuộn trào như ngọn lửa hoang, vẻ mặt nàng vẫn không chút dao động.
Thị Họa cười trêu ghẹo: "Cô nương là đang nghĩ đến Đế Quân sao?"
Thúy Lung cũng len lén nhìn nàng với vẻ ngượng ngùng.
Trong mắt hai tỳ nữ, Phù Huỳnh chính là "người trong lòng" mà Đế Quân đã tìm kiếm suốt mười bảy năm, đôi bên có tình cảm, tiền duyên kiếp trước đã định. Vậy nên, dù Phù Huỳnh tưởng tượng ra Ninh Tùy Uyên, họ cũng thấy lẽ thường tình, chẳng chút nghi ngờ việc gương nước phản chiếu ra một dung nhan trẻ trung quá mức.
Giữa hàng mày Phù Huỳnh đầy vẻ nhợt nhạt, nàng không phủ nhận, chỉ mỉm cười mệt mỏi.
"Cô nương có phải đã mệt rồi?" Nhìn ra nét uể oải trong ánh mắt nàng, Thúy Lung đỡ lấy cánh tay nàng, dìu nàng rời khỏi đám đông. "Chúng ta đến trà quán nghỉ ngơi một lát."
Ba người chọn một quán trà mà vào. Quán trà đối diện với tửu lâu, cũng khiến Thành Phong và Ninh Tùy Uyên có thể trông thấy rõ hơn.
Thành Phong khép cửa sổ lại, cười nói: "Phù cô nương quả nhiên vẫn như trước, một lòng si mê Đế Quân."
"Một lòng si mê…"
Đầu ngón tay Ninh Tùy Uyên khựng lại trên chén rượu.
Hắn chưa từng trải qua nhân gian tình ái, nên tự nhiên cũng không thể phân biệt được Tô Ánh Vi có thật sự si tình hay không. Nhưng xét từ những lần nàng ta nói chuyện với "kẻ ký sinh" kia, e rằng phần nhiều là lợi dụng và có mục đích riêng.
"Kẻ ký sinh…"
Sát ý trong mắt Ninh Tùy Uyên chợt lóe lên.
Thực ra, ngay từ đầu hắn đã biết Tô Ánh Vi đến từ dị giới.
Lần đầu gặp mặt, chỉ cần hắn đến gần nàng ta trong vòng nửa mét, hắn liền có thể nghe được suy nghĩ của nàng ta. Điều này với hắn mà nói vô cùng kỳ lạ. Hắn có năng lực lắng nghe vạn vật, nhưng chỉ giới hạn với tộc nhân Cửu U mà thôi.
Tô Ánh Vi không phải người Cửu U, vậy làm sao hắn có thể nghe được nội tâm nàng ta?
Về sau, hắn phát hiện "kẻ ký sinh" ấy gọi nàng ta là "Chúa tể chúng sinh", còn thường xuyên tìm đến những dị bảo để dâng tặng. Vì vậy, hắn mới coi nàng ta là "hy vọng của Ma tộc" mà không ngại tiếp cận.
Nhưng từ sau khi sống chung với Phù Huỳnh hơn một tháng nay, hắn không còn nghe thấy tiếng lòng của nàng nữa, "kẻ ký sinh" kỳ lạ kia cũng biến mất.
Ánh mắt Ninh Tùy Uyên tối đi.
Là do sau khi trọng sinh, kẻ ký sinh đã bị tách ra? Hay nói đúng hơn… nàng không phải chuyển thế của Tô Ánh Vi?
"Đế Quân… Đế Quân?"
Thành Phong gọi mấy lần, hắn mới hoàn hồn. Đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh trở lại như cũ.
"Nhóm binh lính áp tải rời khỏi thành lúc trước đã mất liên lạc."
Ninh Tùy Uyên thu hồi suy nghĩ: "Khi nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!