Hôm nay, trang phục của Ninh Tùy Uyên quả thực rực rỡ chói mắt — áo bào đỏ ráng chiều, mão cài ngọc vàng, bên hông là chuỗi ngọc lan tỏa ánh sáng lạnh như tuyết.
Bộ y phục lòe loẹt này phần nào dung hòa vẻ lạnh lùng sắc bén nơi chân mày, còn toát lên phong thái thiếu niên, khiến hắn trông ôn hòa dễ gần hơn đôi chút.
"Hạ thần bái kiến Đế Quân."
Hai thị nữ cúi người hành lễ, khẽ trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý rồi thức thời rút lui, nhường không gian riêng cho Phù Huỳnh và Ninh Tùy Uyên.
Ninh Tùy Uyên quan sát nàng một lượt, rồi thản nhiên nói: "Tiện đường ghé qua." Giọng điệu dường như có chút gượng gạo. "Vết thương đã đỡ hơn chưa?"
Phù Huỳnh sững sờ, theo phản xạ đưa tay chạm lên cổ.
Ninh Tùy Uyên cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn mà dời ánh mắt đi: "Ta hỏi là vết thương ở lưng."
"Đã đỡ hơn nhiều rồi." Phù Huỳnh đáp, giọng điệu xa cách, "Làm phiền Đế Quân quan tâm."
Thái độ của nàng khiến Ninh Tùy Uyên cảm thấy chuyến đi này của mình thật dư thừa.
Không muốn nán lại thêm, hắn xoay người định rời đi thì Phù Huỳnh lại lên tiếng: "Thị Họa và mọi người muốn đến lễ hội Triêu Nguyệt, không biết Đế Quân có thể—"
"Chân mọc trên người." Ninh Tùy Uyên cắt ngang, "Bổn tôn cản được ngươi chắc?"
Phù Huỳnh khẽ mím môi, hành lễ thêm lần nữa.
Khi hắn rời đi, ánh mắt vô tình quét qua chiếc bàn đặt hai bộ y phục. So với màu tím, dường như sắc đỏ sẽ tôn lên khí chất của nàng hơn. Ý nghĩ này bất giác nảy lên trong đầu, khiến Ninh Tùy Uyên có chút khó chịu. Hắn không tiếp tục ở lại mà sải bước rời khỏi Dao Hoa Điện.
**
Đế đô Cửu U – Tiết Triêu Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Cửu U, Phù Huỳnh mới bước ra ngoài.
Ninh Tùy Uyên vốn đã xa hoa lãng phí, vào ngày lễ trọng đại thế này lại càng không tiếc tay.
So với Tiết Xuân Canh mà nàng từng thấy ở Ảo Cảnh, Cửu U trong không khí hội hè dường như được điểm thêm sắc màu huyền ảo kỳ lạ.
Tương truyền, Ninh Tùy Uyên từng tìm được một chiếc kính thủy tinh lưu ly từ biển Đông Nhạc. Chiếc kính này mang linh lực, chỉ cần có một sợi hồn thức kết nối với nó, trên mặt kính sẽ phản chiếu ra những hình ảnh mà người đó mong muốn.
Những người thợ khéo léo đã cắt nhỏ tấm kính ấy, chia ra bán cho các thương nhân, cứ mỗi dịp lễ hội lớn, những thương nhân này lại dùng nó để thu hút khách.
Người trong tộc thường dùng kính để nhìn lại cố nhân đã khuất, hoặc tưởng tượng bản thân có quyền thế ngút trời. Nhưng phần lớn, họ thích nhất là hóa thân thành dũng sĩ tiêu diệt Sơn Thần, để rồi ngắm nhìn bản thân xông pha chiến trận, nhận lấy những tràng pháo tay tán thưởng, tận hưởng cảm giác hư vinh ngập tràn trong lòng.
Ngoài ra, trong thành còn có đấu thú trường do ma binh thiết lập, nơi đây sẽ thả những Huyền Quỷ dị thú bị bắt giữ để chiến đấu đến cùng. Nếu không thích những trò bạo lực, còn có cả đố đèn để thử tài giải đố. Trò này bắt chước từ nhân tộc, nhưng đã được biến tấu theo phong cách Cửu U.
Mỗi chiếc đèn lồng đều chứa một tiểu mật cảnh riêng.
Người tham gia sẽ tiến vào mật cảnh, sau đó sử dụng kính lưu ly để chiếu lên mặt gương, nhờ vậy người xem bên ngoài có thể theo dõi biểu hiện của từng người tham gia.
Từ khi Cửu U bình định, ma tộc an cư lạc nghiệp, những lễ hội lớn nhỏ, muôn màu muôn vẻ như thế này cũng không thiếu.
Bầu không khí Tiết Triêu Nguyệt náo nhiệt tưng bừng.
Đường phố giao thoa tầng tầng lớp lớp, nối liền mặt đất, bầu trời, mặt nước, dù người đông đến mấy cũng không tạo cảm giác chật chội.
Không trung điểm xuyết muôn vàn tinh quang lơ lửng.
Đó là những dải sáng được tạo nên từ trận pháp, hình thành một bầu trời sao cùng ngọn đèn lung linh, ánh sáng nhấp nhô, kéo dài đến tận đường chân trời.
Người Cửu U không câu nệ những lễ tiết rườm rà, bất kể nam hay nữ đều ăn vận rực rỡ, thoải mái. Họ cũng không bị bó buộc bởi khuôn phép thế tục, nam nữ tự do bày tỏ tình cảm trên phố, cảnh tượng ấy nhiều vô kể. Nếu không xét đến việc đây là lãnh thổ của ma tộc, Phù Huỳnh thật sự cảm thấy nơi này mang theo nét phồn hoa tiêu dao của nhân gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!