Chương 21: (Vô Đề)

"Tử Sóc…"

"Tử Sóc…"

Phù Huỳnh liên tục gọi tên hắn, bước chân từ cứng đờ trở nên gấp gáp.

Nàng xô đẩy đám đông, loạng choạng chạy về phía hắn, nhưng đôi tay chỉ chạm được một góc áo lướt qua trong nháy mắt. Cảm giác lạnh lẽo vương lại nơi đầu ngón tay, rồi lập tức tan biến.

"Yêu vật quả nhiên ẩn náu tại đây! Ngươi đi bảo vệ dân chúng rút lui, A Tuấn theo ta!"

Thẩm Ứng Chu rút kiếm xông lên mà không hề liếc nhìn Phù Huỳnh một lần.

Kết giới dựng lên ở huyện Khúc Đường bỗng dao động dữ dội. Bách tính nhận ra mùi nguy hiểm, hoảng loạn bỏ chạy như chim thú tán loạn.

Phù Huỳnh bị dòng người xô đẩy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng mà nàng ngày đêm mong nhớ càng lúc càng xa, xa đến mức hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Nàng ở một thế giới xa lạ, xông vào quá khứ của hắn, thoáng nhìn thoáng gặp rồi vĩnh viễn không thể chạm đến người mình yêu nữa.

Phù Huỳnh nhớ rõ từng chuyện về Thẩm Ứng Chu.

Nàng chỉ hối hận… Hối hận Tiết Xuân Canh ngày hôm đó, nàng trách hắn lỡ hẹn, còn giận dỗi không chịu nhận món quà hắn mang đến. Mặc cho hắn làm nũng xin lỗi, nàng cũng chẳng thèm nhìn một lần. Dù cuối dù có nhận, nàng cũng tức giận ném nó vào tận đáy hòm, chưa từng đụng tới.

Rõ ràng… rõ ràng đó là vật mà Tử Sóc đã dùng tất cả để đổi lấy cho nàng.

Nỗi ân hận ập tới, Phù Huỳnh rơi nước mắt trong lặng lẽ. Thế giới này là hư ảo, là mộng tưởng xa vời, cũng là đoạn quá khứ mà nàng chẳng thể quay về.

Nàng không còn nhà nữa.

Nàng không thể quay lại trấn Sơn Tuyền, không thể trở về huyện Khúc Đường. Một khi rời khỏi nơi này, nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại Thẩm Ứng Chu nữa.

Nàng mất đi tất cả.

Từ nay về sau, Phù Huỳnh chỉ còn chính nàng mà thôi.

"Là… là Huyền Quỷ—!"

"Huyền Quỷ đến rồi! Chạy mau!!"

Kết giới hoàn toàn vỡ vụn, một làn sương đỏ tràn ra từ chân trời.

Sương đỏ nhanh chóng bao trùm cả huyện Khúc Đường. Tiếng nhạc trống bỗng chốc ngưng bặt, thay vào đó là những tiếng thét kinh hoàng.

Rồi máu đổ xuống.

Dân chúng mất kiểm soát, bắt đầu tàn sát lẫn nhau. Trẻ con lạc mất cha mẹ, tay vẫn nắm chặt xiên hồ lô vừa mua, đứng giữa phố xá hỗn loạn mà khóc nức nở.

Phù Huỳnh gạt nước mắt, chạy đến ôm lấy bé gái kia.

Phía sau lại có một cụ già vừa ngã xuống, nàng định cúi người đỡ dậy, nhưng cánh tay bỗng nhiên bị ai đó nắm chặt.

"Đừng động."

Là Ninh Tùy Uyên.

Hắn nói: "Kết cục của bọn họ đã được định sẵn, ngươi đang phí công vô ích."

Phù Huỳnh khựng lại một chút, rồi dứt khoát hất tay hắn ra, chạy đến đỡ cụ già. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, bé gái vừa được kéo ra liền bị cuốn vào làn sương đỏ.

Cảnh tượng ấy đối với Ninh Tùy Uyên đã quá đỗi quen thuộc. Dù người chết ngay trước mắt là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, hắn vẫn không tỏ ra một chút thương xót nào. Biểu cảm lạnh nhạt như thể chỉ chứng kiến một chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!