Phù Huỳnh mê man ngủ thiếp đi, rồi lại mơ màng tỉnh lại.
Lần nữa mở mắt, cảnh vật trước mặt đã đổi thay.
Cửa sổ hé mở, âm thanh ồn ào náo nhiệt tràn qua song cửa, lấp đầy cả gian phòng.
Phù Huỳnh chậm rãi bò dậy khỏi giường, bước đến bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra phố phường bên ngoài.
Giữa ảo cảnh, nàng không phân biệt nổi năm tháng đã trôi qua bao lâu.
Cũng không rõ đây là tiểu trấn nào, dường như đang có lễ hội, khắp nơi giăng đèn kết hoa, nhà nhà rộn ràng sắc màu tươi vui.
Phù Huỳnh khép cửa sổ lại, day nhẹ ấn đường đang đau nhức.
Đêm qua ngủ quá sớm, giữa chừng tỉnh giấc, mơ hồ cảm giác mình đang tựa vào một tấm lưng lông mềm mại. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thứ đó chính là con sói xám luôn đi theo bên cạnh Ninh Tùy Uyên.
Nàng rời khỏi phòng, không ngoài dự đoán, đây là một quán trọ.
Vừa xuống lầu đã thấy Ninh Tùy Uyên đang trò chuyện cùng chưởng quỹ.
Không biết từ khi nào hắn đã thay bộ trang phục bớt khoa trương hơn, thoạt nhìn chẳng khác gì công tử thế gia bình thường. Dáng vẻ tùy ý đó quá đỗi xa lạ, khiến Phù Huỳnh bất giác do dự.
Ninh Tùy Uyên?
Nàng không dám tin, cho đến khi hắn quay đầu, vẫy tay với nàng: "A Huỳnh tỉnh rồi?"
"……"
A Huỳnh.
Gọi nghe nổi da gà.
Phù Huỳnh không đoán ra hắn đang tính toán điều gì, chỉ lặng lẽ bước đến bên cạnh.
Tiểu nhị cười nịnh nọt: "Hai vị khách quan, mời ngồi chờ một chút, tiểu nhân lập tức mang đồ ăn lên ngay."
Cả hai chọn một góc khuất ngồi xuống.
Phù Huỳnh cau mày: "Đây là đâu?"
Tiểu nhị làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mang lên một ấm trà.
Ninh Tùy Uyên chậm rãi rót trà cho mình, nhấp một ngụm. Phù Huỳnh nhìn dáng vẻ thư thái ấy mà không khỏi nghi ngờ, thứ trong chén thực sự uống được sao?
Như nhìn thấu tâm tư nàng, Ninh Tùy Uyên nhàn nhạt đáp: "Dù là huyễn cảnh, nhưng cũng có thực thể." Hắn ra hiệu: "Không sao cả."
Phù Huỳnh thử nhấp một ngụm.
Trà vào miệng nhạt nhẽo vô vị, nhưng vừa chạm đầu lưỡi liền hóa thành một vốc cát mịn.
Nàng nhíu mày, lập tức lấy khăn tay nhổ ra. Vừa loay hoay dọn sạch cát trong miệng, bên kia đã vang lên một tiếng cười trầm thấp.
Phù Huỳnh lập tức hiểu ra mình bị trêu chọc.
"Đi thôi."
Chưa kịp đợi tiểu nhị dọn đồ ăn lên, Ninh Tùy Uyên đã đứng dậy rời khỏi quán trọ.
Vết thương của Phù Huỳnh chưa lành, đương nhiên không theo kịp bước chân hắn, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại một đoạn xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!