Chương 2: (Vô Đề)

Phù Huỳnh tỉnh lại trên một đống cỏ khô lạnh lẽo.

Trước mắt mờ tối, không khí ẩm lạnh, dường như đây là một hang động bị bỏ hoang từ lâu.

Phù Huỳnh nằm đó bất động, đôi mắt trống rỗng vô hồn, hồi lâu cũng không thể tập trung nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cho đến khi trông thấy cánh tay buông thõng yếu ớt bên người, nàng mới sững sờ trong giây lát. Chỉ khi cảm nhận được làn da thô ráp cứng cỏi cùng cơn đau rát dâng lên nơi cổ họng, nàng mới kinh ngạc nhận ra bản thân đã thoát khỏi ngọn đèn tàn và thực sự sống lại.

Kinh ngạc xen lẫn vui mừng trào dâng, Phù Huỳnh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vùng dậy, loạng choạng chạy ra ngoài.

Ánh sáng bất ngờ chiếu thẳng vào mắt khiến nàng đau nhói. Trước mặt là những bụi gai rậm rạp sắc nhọn. Nàng chạy quá nhanh, không kịp tránh né, da thịt bị cành gai cứa thành từng vết rách nhỏ. Nhưng nàng chẳng hề bận tâm, thậm chí còn không cảm thấy đau đớn, chỉ một mạch chạy xuống chân núi, đến bên bờ suối.

Nước suối trong veo, ánh sóng lấp lánh phản chiếu một gương mặt.

Dung mạo của Phù Huỳnh không thể gọi là tuyệt sắc nhưng mang nét thanh tú như ngọc bích chưa mài giũa. Đôi mắt nàng rất đẹp – trong trẻo, sáng ngời, tựa như giọt sương đọng trên màn sương sớm.

Bàn tay nàng bất giác chạm lên gương mặt mình, trong mắt vừa có niềm vui vừa có sự ngỡ ngàng.

Đây đúng là gương mặt của nàng, không sai. Khi nàng chết đi mới chỉ hai mươi mốt tuổi, nhưng hình ảnh phản chiếu trong nước lại trẻ trung hơn vài phần, trông giống thiếu nữ mười sáu, mười bảy hơn.

Mười sáu, mười bảy tuổi…

Phù Huỳnh sững sờ.

Từ khi dung hợp với tàn đăng, nàng đã không còn nhận thức được thời gian trôi qua bao lâu.

Nàng sợ mình sẽ quên, nên vẫn luôn lặp đi lặp lại những ký ức trong đầu, khắc sâu vào tâm trí như một sự cứu rỗi.

Nàng đặt tay lên vị trí trái tim lại không cảm nhận được nhịp đập nào – hay nói đúng hơn, nàng đã không còn trái tim của một người phàm.

Phù Huỳnh vốc nước suối rửa mặt, sau đó đứng dậy, men theo con đường mà đi.

Giờ đây, Tiên giới và Ma giới cùng tồn tại trên một vùng đất gọi là Bất Hư Châu, lấy Độ Tiên Giang làm trung tâm. Phía bắc là Tiên Vân Cảnh, nơi các tiên nhân cư ngụ; phía nam là Dao Sơn, nơi người phàm sinh sống.

Những năm gần đây, tàn đăng trôi dạt khắp nơi theo gió, nàng cũng không rõ đây là nơi nào.

Đường núi dẫn đến một ngôi làng nhỏ.

Những ngôi nhà thấp bé, thoạt nhìn là nơi ở của người phàm.

Phù Huỳnh vô thức tăng tốc bước chân, định tìm một người hỏi thăm tình hình.

Nhưng khi bước vào thôn, nàng nhận ra khung cảnh trước mắt khác hẳn so với tưởng tượng.

Từng nhà từng hộ đều không đóng cửa, trong sân vẫn còn dấu vết sinh hoạt mới mẻ, thậm chí có nhà có bếp lửa còn chưa tắt. Thế nhưng khắp nơi lại vắng lặng đến kỳ lạ, không một bóng người.

Phù Huỳnh đi từng nhà tìm kiếm, nhưng dù có gõ cửa, bên trong cũng trống trơn không một ai.

Nếu là do quỷ núi hoặc thổ phỉ tấn công, hẳn phải có dấu vết chiến đấu thương vong. Nhưng nàng đã kiểm tra vài sân nhà, vẫn không ngửi thấy chút mùi máu nào.

Khi nàng đang định tiếp tục tìm kiếm, bất chợt phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn: "Cô nương, là người từ nơi khác đến sao?"

Nàng quay đầu lại.

Trong sân một căn nhà gần đó, một bà lão ngồi trên ghế trúc, khẽ đung đưa chiếc ghế theo nhịp. Bà đã lớn tuổi, trông có vẻ không còn minh mẫn lắm.

Phù Huỳnh vội bước tới hỏi: "Bà bà, đây có phải là Dao Châu không?" Giọng nàng khàn khàn nhưng vẫn trong trẻo.

Bà lão đáp: "Đây là Hoài Quận, Dao Sơn."

Hoài Quận…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!