Phù Huỳnh cũng không rõ mình đã mê man bao lâu.
Khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang ở trong một khu rừng khô héo, ẩm lạnh. Vừa mới mở mắt, đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển, thì Bích La đã lạch bạch chạy đến bên cạnh, vui mừng chọc chọc vào mặt nàng.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Phù Huỳnh khẽ "ừ" một tiếng, tiếp tục quan sát xung quanh.
Bầu trời tối đen, có lẽ đã về đêm. Trước mặt là một đống lửa trại đang bập bùng cháy. Đối với Bất Hư Châu, phương thức sưởi ấm thế này quả thật quá mức nguyên thủy, khiến nàng ngẩn ra một lúc.
"Đây là đâu?" Giọng nàng khô khốc, chỉ một câu ngắn ngủi đã kéo động vết thương, khiến nàng không nhịn được mà cúi xuống ho khan. Trận ho này lại như đổ thêm dầu vào lửa, cơn đau xé thịt lan ra khiến mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Nhưng đây vẫn chưa phải điều tệ nhất.
Phù Huỳnh đặt hai ngón tay lên cổ tay bắt mạch, giữa trán bất giác giật lên một cái. Không phải ảo giác, độc trong cơ thể nàng đang lan ra với tốc độ bất thường. Theo đà này, e rằng nàng không sống nổi quá mười hai canh giờ.
"Chúng ta đã bị cuốn vào Hồi Thời Vân. Nơi này là Thận Lâu."
Hồi Thời Vân là một dị cảnh hiếm gặp. Nó thỉnh thoảng xuất hiện, cuốn theo vạn vật đi ngang, thậm chí cả làng mạc cũng không ngoại lệ, đưa tất cả vào Thận Lâu.
Cảnh vật trong Thận Lâu đều là những điều đã thực sự xảy ra. Hồi Thời Vân ghi nhớ mọi thứ rồi tái hiện lại y hệt, cuối cùng tạo nên một không gian hư ảo tầng tầng lớp lớp.
Có lẽ trước một khắc còn thái bình thịnh thế, giây sau đã chiến hỏa liên miên.
Vừa mới bước trên đường phố năm Thiên Nguyên, chớp mắt đã về lại Đại Hoang vạn năm trước.
Tóm lại, mọi chuyện xảy ra ở đây đều không thể phán đoán theo lẽ thường. Đây là một mảnh trời đất độc lập, kẻ bị cuốn vào hiếm ai có thể thoát ra.
Vì Thận Lâu tách biệt khỏi lục đạo luân hồi, nên dù là thần hay ma khi rơi vào đây cũng mất đi năng lực vốn có. Khi Hồi Thời Vân tan biến, Thận Lâu sẽ đóng lại, đồng nghĩa với cái chết cho những ai không may bị mắc kẹt.
Nhóm Nha Cửu biết rõ không phải đối thủ của Ninh Tùy Uyên, không hiểu đã dùng cách gì triệu hồi Hồi Thời Vân, muốn mượn dị cảnh này để trừ khử hắn.
Thận Lâu đối xử công bằng với tất cả sinh linh. Ngay cả thần thú như Bích La cũng không thể trụ vững quá lâu.
Giờ phút này, thấy Phù Huỳnh đã tỉnh, Bích La không gắng gượng nữa, thu lại nguyên hình thành một chú chim xanh nhỏ, nằm rạp trên đất. "Đế Quân đi thăm dò rồi, chắc sẽ nhanh quay lại thôi. Ta… ngủ một lát đã."
Với linh vật thiên địa như Bích La, nơi này tiêu hao thần hồn quá lớn. Tạm thời chìm vào giấc ngủ sâu là cách duy nhất để bảo vệ linh hải khỏi ô nhiễm.
Phù Huỳnh định thu nàng vào Ẩn Thanh Đăng, nhưng chiếc trâm mãi không phát sáng, có vẻ cũng đã mất đi tác dụng. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể cởi áo khoác bọc lấy Bích La.
Thời gian dành cho Phù Huỳnh cũng không còn nhiều.
Có lẽ do dòng thời gian ở đây xoay chuyển khác thường, nên tốc độ phát tác của cổ độc cũng nhanh hơn.
May mắn thay, trước khi rời đi, nàng đã chuẩn bị đầy đủ dược thảo.
Lúc đó, nàng lo sẽ gặp biến cố giữa đường, hoặc Ninh Tùy Uyên trở mặt, nên mới mang theo phương thuốc cùng một phần giải dược đã điều chế sẵn. Giờ chỉ cần hòa thêm một giọt Thi Giải hoa là hoàn tất.
Theo lý, Thi Giải hoa cần được tinh luyện mới có thể sử dụng. Nhưng tình hình cấp bách, nàng không thể chần chừ.
Phù Huỳnh lấy ra bình thuốc bán thành phẩm, cẩn thận nhỏ một giọt lộ hoa đã tan vào.
Mùi hăng nồng sộc thẳng vào mũi, dù chưa uống nàng cũng biết hương vị chắc chắn không dễ chịu.
Nín thở, nàng cố nuốt xuống cả bình giải dược. Thuốc vừa đắng vừa có chút tanh hôi, nàng cố gắng lắm mới không nôn ra ngay. Uống thuốc xong, nàng không có thời gian chờ đợi.
Vết thương trên vai chưa có dấu hiệu lành lại, qua bao lâu rồi vẫn còn rỉ máu. Nếu không xử lý kịp, nàng sẽ chết vì mất máu, hoặc vì nhiễm trùng.
Phù Huỳnh cởi bỏ đai lưng, nhẫn nhịn đau đớn tháo xuống lớp y phục bên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!