Chương 18: (Vô Đề)

Cây cổ cầm của Hạ Quan Lan không phải vật tầm thường.

Nó có tên Vân Gian Hạc, là một thần khí tối thượng trên thế gian, có thể hóa âm thanh thành lưỡi kiếm, cắt vào tận xương, tổn thương thần hồn, dù là yêu quái tàn ác đến đâu cũng khó thoát khỏi cái chết.

Phù Huỳnh bị thương chưa đầy nửa canh giờ mà đã thấy đau đớn tột cùng.

Không phải đau ngoài da thịt, mà là sâu trong thức hải, như thể có vô số mũi kim nhỏ vụn không ngừng khuấy động bên trong.

Nàng không còn chút sức lực, chỉ có thể yếu ớt tựa vào lồng ngực Ninh Tùy Uyên.

Hắn đã niệm chú chặn gió, dù cho lang thú có phi hành nhanh đến đâu, cũng không khiến nàng bị gió cắt vào da thịt.

Phù Huỳnh còn chút ý thức, mí mắt nặng trĩu khẽ mở, ngước nhìn bầu trời đầy sao ép chặt lên tấm lưng rộng của hắn.

Nam nhân ôm nàng thật chặt, lồng ngực vững vàng, như một bức tường kín kẽ bảo vệ.

Ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt Ninh Tùy Uyên.

"A Sóc…" Nàng khẽ gọi tên phu quân mình.

Ninh Tùy Uyên thấy môi nàng khẽ mấp máy nhưng không nghe rõ nàng gọi gì. Vì an nguy của nàng liên quan đến cả tộc, nên lần đầu tiên hắn kiên nhẫn cúi xuống gần hơn, trầm giọng hỏi: "Làm sao?"

Giọng hắn không hẳn ôn hòa cũng không lạnh lùng, âm điệu trầm thấp cố ý đè nén, có phần kiên nhẫn và dịu dàng khác thường ngày.

Gương mặt hắn bất ngờ áp sát, tràn vào tầm mắt nàng.

Ngũ quan của hắn sắc nét đầy tính xâm lược, đuôi mắt thường hằn nét u ám. Giờ phút này, hắn hơi nhíu mày chờ nàng lên tiếng, có phần nghiêm túc.

Khoảng cách gần khiến trái tim Phù Huỳnh bất giác run lên, rồi khi nhìn kỹ hơn, ý thức mơ hồ của nàng cũng tỉnh táo hơn vài phần.

Nàng cố nén đau, hít sâu một hơi, nhắm mắt nói: "Ta không gọi ngươi."

Ma đầu không vui vì thái độ hờ hững này, hàng lông mày nhíu chặt, định thốt lời châm chọc nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tái nhợt, hàng mi mềm mại che khuất đôi mắt của nàng, dù không kêu đau cũng biết nàng đang vô cùng khó chịu.

Vậy nên những lời trào phúng vốn đến bên môi lại bị hắn nuốt xuống. Dẫu gì nàng cũng vì hắn mà rơi vào tình cảnh này.

Ninh Tùy Uyên dằn lại tính khí, hỏi thử: "Lạnh?"

Phù Huỳnh không đáp.

"Đau?"

Nàng vẫn không nói gì.

"…"

Đào đất lâu như vậy, lại còn vô duyên vô cớ bị Hạ Quan Lan chém một nhát, Ninh Tùy Uyên đoán nàng chắc là đang khát hoặc đói.

Còn một đoạn đường nữa mới về đến Phục Tế Sơn.

Hắn dĩ nhiên không thể hạ mình đi tìm nước hay lương thực chỉ vì một nữ nhân. Nghĩ đến đám thuộc hạ trong Cửu U vẫn còn bệnh nặng, hắn kiên nhẫn lần cuối, nhẹ giọng trấn an: "Cố chịu một chút, sắp về rồi."

Phù Huỳnh bị hắn hỏi hết câu này đến câu khác, phiền đến phát bực, bèn thấp giọng nói: "Ngươi cũng chịu đựng một chút."

Ninh Tùy Uyên: "?"

Phù Huỳnh đau đến không chịu nổi, cắn môi dư/ới, thì thào: "Đừng nói nữa… nghe đau đầu."

Bàn tay hắn khựng lại, mất một lúc mới kìm nén được ý định ném nàng xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!