Thi Giải hoa sau khi hái xuống phải được bảo quản trong nước, nếu không sẽ nhanh chóng khô héo mà chết.
Phù Huỳnh cẩn thận cắt từng đóa hoa mong manh còn nguyên cả rễ, nhẹ nhàng đặt vào lọ sứ chứa nước.
Những cánh hoa vừa chạm nước liền tan vào bên trong. Đây là bình dược nàng đã đặc biệt luyện chế từ hôm trước, có thể hòa tan hoa mà vẫn giữ được dược tính của nó.
Nàng tổng cộng thu thập được ba lọ đầy Thi Giải hoa. Khi cắt đến bông cuối cùng, Phù Huỳnh đứng dậy, xoa bóp cổ vì cúi đầu quá lâu, sau đó ngoảnh lại, phát hiện Ninh Tùy Uyên vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Băng qua bãi bùn lầy, nàng không trông mong hắn giúp đỡ, chỉ dùng cả tay lẫn chân bò lên theo sườn dốc.
Địa hình dốc đứng, cộng thêm cơ thể suy yếu vì trúng độc và hao tổn thể lực do đào bới, nàng trượt xuống nhiều lần trong lúc leo lên.
Nàng không hề kêu ca, mỗi khi bị tuột xuống lại đổi hướng tiếp tục trèo. Kiên trì bền bỉ, không than vãn, không nản lòng.
Ninh Tùy Uyên khoanh tay im lặng, chỉ đứng quan sát, hắn muốn xem bao giờ nàng mới chịu mở miệng cầu xin. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy nàng lên tiếng, hắn mất kiên nhẫn, đồng thời trong lòng lại dâng lên một nỗi bực bội khó hiểu.
Ngay lúc Phù Huỳnh sắp leo lên đến nơi, ma đầu tâm địa hiểm ác bỗng khẽ động ý niệm, khiến lớp đất dưới chân nàng đột ngột sụp xuống.
Mất điểm tựa, nàng lập tức lăn xuống đáy dốc.
Bao công sức đổ sông đổ bể.
Dưới thân toàn là đá sắc nhọn, va vào cổ tay đau nhói.
Phù Huỳnh biết rõ ai là kẻ giở trò nhưng chỉ lặng lẽ ngồi dậy, phủi bụi bám trên y phục, rồi tập tễnh bỏ đi.
Sự thờ ơ của nàng khiến mi tâm Ninh Tùy Uyên khẽ giật, tâm trạng càng thêm khó chịu.
Hắn vốn không phải kẻ nén chịu ấm ức, vừa định cưỡng ép kéo nàng lên thì chợt nhận ra không khí xung quanh trở nên quỷ dị.
Gió rít qua cuốn theo lá khô, một tiếng "soạt" vang lên, hắn lập tức thu lại vẻ mặt, siết chặt thanh kích Long Tuyền Họa Ảnh trong tay.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn chậm mất một bước.
Mục tiêu của kẻ tập kích không phải hắn, mà là—
"Phập!"
Lưỡi dao sắc bén xé gió mà đến, c*m v** máu thịt, đâm sâu tận xương.
Cơ thể Phù Huỳnh khẽ lảo đảo, mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng ấm, chất lỏng đỏ tươi từ bả vai thấm qua lớp vải, rỉ xuống từng giọt.
Cơn đau bùng phát khiến nàng khẽ rên một tiếng.
Nhận thấy nguy hiểm, Bích La lập tức từ Ẩn Thanh Đăng lao ra, giương cánh chặn đứng đợt phi đao tiếp theo.
Trong màn đêm, một khúc nhạc khe khẽ lan trong không gian. Tiếng đàn rung nhẹ, từng đợt âm nhận sắc bén từ bốn phương tám hướng lao đến.
Bích La chỉ có một mình, khó lòng chống đỡ toàn bộ, bị ép lùi từng bước.
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng long ngâm vang vọng, ánh sáng linh lực bùng lên rực rỡ như ban ngày. Đó là vạn pháp hộ thân chú của Ninh Tùy Uyên.
Hắn chắn trước người Phù Huỳnh, trên tay siết chặt Long Tuyền Họa Ảnh. Ánh sáng phát ra từ vũ khí theo sát khí chủ nhân mà rực lên từng tia cầu vồng, toát ra khí thế uy nghiêm.
"Đường đường là Tư Ly Quân, lại giở mấy thủ đoạn hèn mọn thế này sao?"
Tư Ly Quân…
Phù Huỳnh ôm lấy cánh tay bị thương, ngẩn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!