Chương 15: (Vô Đề)

Đầu ngón tay hắn không có chút hơi ấm, lạnh buốt như băng, từng chút một lướt qua gò má nàng, chậm rãi xoa nhẹ, để lại cảm giác tê dại đến run rẩy.

Phù Huỳnh cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, nỗ lực kiềm chế mới không tránh né. Dù vậy, sự kháng cự vẫn thoáng hiện nơi đáy mắt.

Ninh Tùy Uyên bật cười, hứng thú dâng lên.

Hắn muốn xem nàng còn có thể diễn được bao lâu.

Hắn kiên nhẫn, ngón tay chậm rãi trượt xuống, từ gò má lướt đến cằm, ánh mắt dõi theo từng cử động, ngón tay tạm dừng trước cổ nàng, chỉ cần dùng thêm chút lực, là có thể cởi tung vạt áo.

Phù Huỳnh không ngờ hắn lại làm đến mức này, nhất thời mất kiểm soát hơi thở, vẻ điềm tĩnh ban đầu cũng tan biến.

Nàng căm ghét hắn hơn cả nỗi sợ hãi, trong đầu thoáng qua nhiều suy nghĩ. Giả vờ thuận theo hay nhân cơ hội phản kháng?

Nàng do dự nhưng cuối cùng vẫn không thể tự thuyết phục bản thân. Làm sao nàng có thể uốn mình lấy lòng một kẻ mà mình vốn phải căm ghét?

Phản ứng lại, Phù Huỳnh đã nắm chặt bàn tay đang đặt trước ngực mình.

Ninh Tùy Uyên lập tức ngước lên, nụ cười vẫn hờ hững treo trên môi, đáy mắt tối đen lạnh lẽo.

Keng!

Có gì đó va vào kết giới, tiếng vang trầm đục như một viên đá rơi xuống mặt hồ băng, phá tan bầu không khí nguy hiểm giữa hai người.

Phù Huỳnh theo ánh mắt hắn nhìn qua — Chính là nữ tỳ dẫn nàng vào lúc ban đầu.

Giờ phút này, nàng ta đứng ngoài kết giới, tay cầm cung, lại b*n r* một mũi tên lạnh lẽo.

Lần này, kết giới rạn nứt, mũi tên mang theo gió độc, nhắm thẳng cổ họng Ninh Tùy Uyên.

Hắn đã quá quen với những cuộc ám sát bất ngờ như thế này, ngay cả lông mày cũng không nhíu, chỉ nghiêng người né tránh, đồng thời vung tay ôm lấy Phù Huỳnh, kéo nàng ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

Cạch!

Mũi tên ghim sâu vào bức tường ngọc thạch phía sau, lớp bảo thạch kiên cố tức khắc hóa thành vũng nước đen kịt.

Thích khách không hề hoảng loạn, phi thân lao thẳng vào Dục điện, cây cung trong tay biến thành hỏa vân trường đao, chém thẳng về phía Ninh Tùy Uyên, đồng thời buông bỏ lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt thật.

Hắc giáp, huyền lân, trên cánh tay khắc dấu ấn phi long của ma binh Cửu U.

— Là vệ quân hộ thành!

Ninh Tùy Uyên không hề tỏ ra kinh ngạc, khẽ búng tay, chặn đứng lưỡi đao.

Nhưng tên ma binh hiển nhiên ôm ý định đồng quy vu tận, mang theo độc dược khắp người, liều mạng lao vào hắn.

Đáy mắt hắn hiện lên vẻ chán ghét, đồng thời cũng thu lại chút khoan dung cuối cùng.

Hai ngón tay khẽ búng, những giọt nước bắn tung lên từ trận đấu, giữa không trung đột ngột ngưng kết, theo chỉ lệnh của hắn, chúng lao đi nhanh như đạn bắn, nhắm thẳng vào yếu huyệt của kẻ hành thích.

Phập phập phập!

Những giọt nước nhỏ bé ấy xuyên thủng lớp giáp lạnh lẽo, máu tươi tuôn trào.

Ma binh vẫn giữ nguyên tư thế tấn công, đôi mắt đỏ ngầu trừng lớn, như thể sắp trồi ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào, trong đó tràn ngập oán hận thấu xương.

"Không giết… kẻ bất nghĩa… sao có thể… luận anh hùng…"

Hắn ho khan, phun ra một ngụm máu đen đặc, thẳng lưng, cười lạnh, từng câu từng chữ đều hàm chứa căm hờn: "Ninh Tùy Uyên, dù ngươi có giết bao nhiêu người đi nữa, một ngày nào đó… chúng ta cũng sẽ gặp lại dưới Hoàng Tuyền"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!