Một người bước ra khỏi Bích Hư.
Nước như ngọc lạnh đọng trên thân, ngay khoảnh khắc bước ra, ngọc thủy tựa gấm dệt hóa thành đoạn lụa, kết lại thành một bộ trường sam bạc trắng, bao phủ khắp cơ thể.
Nam nhân vai gầy lưng thẳng, mái tóc bạc dài buông đến tận eo, tứ chi thon dài, hắn đứng trong hư vô, tựa một cây lãnh trúc cắm rễ trên đỉnh tuyết sơn, không gì có thể lay động.
Hắn nâng tay lên, huyễn cảnh vỡ nát, vết rạn lan rộng, cuối cùng tạo thành một lối đi.
Hạ Quan Lan chân trần bước ra khỏi bí cảnh, ngoài cảnh đã sớm có một hàng người đứng chờ.
Dẫn đầu là Tiêu Linh, mọi người đồng thanh cúi đầu: "Tôn thượng."
Nét mặt Hạ Quan Lan lạnh nhạt, dung mạo thiên về ôn hòa, không sắc bén cũng chẳng đến mức băng lãnh.
Nhưng chính vì hắn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, nên lại càng toát lên vẻ cao ngạo xa cách.
Hắn đứng dưới tiên quang rực rỡ, ánh tóc bạc được mạ thêm một tầng kim huy.
Giữa đám người, hắn lại như tồn tại ở một không gian khác, càng thêm thanh lãnh tuyệt trần.
"Từ khi tôn thượng bế quan, trong môn phái mọi thứ vẫn ổn định." Tiêu Linh vừa nói, vừa khoác áo choàng lên vai hắn, "Mấy ngày trước, Dược Tiên Phường có vài đệ tử trở về, hình như từ Cửu U trốn ra. Sư tôn có muốn gặp bọn họ không?"
Nghe vậy, đầu ngón tay đang siết vạt áo của Hạ Quan Lan hơi khựng lại.
Hắn bước lên kiệu liễn, giọng điềm đạm: "Truyền giám sát của Tàng Thư Các đến yết kiến."
Tàng Thư Các vốn chỉ là một chức vị nhàn hạ trong Thái Hoa Cung.
Bên trong tiểu bí cảnh, một khắc tương đương với một năm bên ngoài. Hạ Quan Lan ở trong đó ít nhất cũng trăm năm, vậy mà vừa xuất quan đã muốn gặp giám sát của Tàng Thư Các…
Tiêu Linh tuy có thắc mắc, nhưng vẫn lĩnh mệnh rời đi.
**
Thái Hoa Cung, Triều Vân Điện.
Hạ Quan Lan đã thay triều phục, ngồi trước bàn xử lý công vụ chất đống những ngày qua.
Không lâu sau, giám sát Tàng Thư Các đến cầu kiến.
"Bái kiến chưởng ti."
Hạ Quan Lan không ngẩng đầu: "Cấm Các có ai lẻn vào không?" Giọng nói của hắn lạnh nhạt như suối trong chảy qua khe đá, thanh lãnh mà sắc bén.
Giám sát cúi thấp người: "Không có."
Ánh mắt Hạ Quan Lan không chút dao động, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn.
Trong đại điện yên tĩnh đến mức áp lực, giám sát bất giác căng thẳng, vội nói: "Thuộc hạ… thuộc hạ vẫn luôn tận tâm trông coi, tuyệt đối không có người lạ xâm nhập."
Hạ Quan Lan hờ hững: "Lấy thư kén ra."
Thư kén là một pháp khí chuyên dùng để ghi chép tất cả biến động của cấm thư.
Dù sách còn hay mất, còn sống hay đã chết, thậm chí hai quyển hợp lại sinh ra sách mới, đều sẽ được ghi chép tỉ mỉ.
Giám sát không dám chậm trễ, lập tức lấy thư kén từ trong túi càn khôn.
Một kén ngọc băng trắng trải rộng trên không trung như quyển trục, từng loại cổ thư được phân loại rõ ràng, ghi chép chi tiết mọi biến động hiện tại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!