Chương 131: (Vô Đề)

Phù Huỳnh theo Hạ Quan Lan trở về Thái Hoa Sơn, nàng lặng lẽ bước sau hắn, suốt dọc đường không nói một lời.

Dẫu nàng biểu hiện hết mực ngoan ngoãn, nhưng sau khi vào đến Thái Hoa Sơn, Hạ Quan Lan vẫn dùng Khóa Tiên chú trói chặt hai tay nàng.

Tiểu Linh Thiên đã gần ngay trước mắt, vậy mà Hạ Quan Lan lại dừng bước.

Thấy hắn dừng lại, Phù Huỳnh cũng đứng lại cách vài bước xa, nét mặt lãnh đạm.

Hai người ai cũng không động, ai cũng không mở lời trước.

Bóng lưng Hạ Quan Lan dần dần trở nên cứng ngắc, hơi thở chậm dài, phải điều chỉnh mấy lần mới từ từ xoay người lại, ánh mắt lẫn lộn những cảm xúc mà Phù Huỳnh không sao hiểu nổi — phức tạp, xen lẫn vài phần giằng xé.

Hạ Quan Lan hỏi nàng: "Nàng có trách ta không?"

Phù Huỳnh sững người, ngược lại hỏi: "Ngươi có thả ta không?"

Hắn cười khổ, dường như cũng tự thấy câu hỏi của mình thật ngốc nghếch, nên không nói thêm gì nữa, tiếp tục dẫn Phù Huỳnh đi về phía trước.

Con đường dẫn đến Tiểu Linh Thiên này, Hạ Quan Lan đã đi qua hàng vạn lần, bằng phẳng thông suốt đến linh địa, vậy mà hôm nay đi lại, lại như dẫm đầy chông gai. Ngọn núi kia sừng sững vươn tận trời xanh, đen kịt đè l*n đ*nh đầu, khiến hắn không sao thở nổi.

Trong lòng Hạ Quan Lan bỗng sinh ra nỗi sợ hãi, chẳng rõ vì sao lại có ý muốn trốn chạy.

Nhưng giờ này khắc này, hắn đã không còn đường lui.

Hạ Quan Lan cảm thấy, ít nhất vào lúc này, hắn nên nói gì đó với Phù Huỳnh.

"Phù Huỳnh, nàng có từng hối tiếc điều gì không?"

"Người sống một đời, ai có thể thuận theo lòng mình?" Phù Huỳnh rũ mắt, "Việc hối tiếc có đến hàng vạn hàng nghìn, ngươi muốn hỏi ta điều nào?"

Khóe mắt Hạ Quan Lan liếc xuống hai cái bóng đổ giao nhau dưới chân: "Thật ra ta nên cùng ca ca, chết chung vào ngày hôm đó mới phải. Ta là nhờ một sợi tàn hồn của huynh ấy mới có thể cố sống đến nay."

Phù Huỳnh khựng lại, ánh mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Hạ Quan Lan không giục: "Điều khiến ta hối hận nhất trong đời này, chính là vì muốn sống mà nuốt trọn hồn phách của huynh ấy." Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, "Phù Huỳnh, nàng có biết không? Ta đã mở Thiên Mệnh Chú, thấy được kết cục của bản thân và cả Bất Hư Châu. Nàng trách ta cũng được, hận ta cũng thế, ta chỉ muốn tự tay xoay chuyển bi kịch này."

Năm ấy tuổi còn niên thiếu, hắn và huynh trưởng cùng bị bắt.

Kẻ được yêu đạo nhắm đến đầu tiên là Hạ Quan Lan, nhưng người chết trước lại là Vô Ưu.

Hắn đã nuốt lấy sinh hồn của ca ca, giữ hồn phách ấy trong thức hải của mình.

Vô Ưu có lẽ trách hắn nhút nhát.

Hận hắn, mắng hắn, khinh bỉ hắn, rồi vào một ngày mười năm sau, hắn lẻn vào Tàng Thư Các, tìm thấy pháp môn mở ra Thiên Mệnh Chú, và vô tình giải được nó.

Hạ Quan Lan đã nhìn thấy kết cục của mình.

Hắn sẽ hóa ma, Bất Hư Châu vì hắn mà rơi vào địa ngục tù đày, thánh nữ mang theo Quyết Minh Đăng cuối cùng sẽ g**t ch*t hắn bằng chính tay mình, nhưng không thể thay đổi gì, chỉ đành hiến thân cho thiên hạ.

Ban đầu, Hạ Quan Lan cũng chẳng mấy để tâm đến Thiên Mệnh Chú.

Cho đến khi tiếng nói của huynh trưởng trong thức hải ngày một rõ ràng; cho đến khi hắn bắt đầu không thể khống chế được thần hồn; cho đến khi ở Bích Hư Hải hắn nhìn thấy mặt khác của chính mình; cho đến khi… Quyết Minh Đăng thật sự xuất hiện trên thế gian.

Tu đạo Thương Sinh, bảo hộ thiên địa.

Hạ Quan Lan sao cam tâm để tai kiếp bắt nguồn từ mình? Hắn đã từng thử chết, dùng đủ mọi cách, nhưng mãi vẫn không thành công. Khi ấy hắn đã hiểu, Thiên Mệnh đang lặng lẽ đẩy hắn về phía kết cục đã định sẵn.

Nếu Chúng Sinh Tượng có thể đảo ngược tất cả, vậy thì hắn sẽ quay trở lại năm trăm năm trước, chặt đứt căn nguyên ngay từ đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!