Bên kia náo loạn một hồi lâu mới yên tĩnh trở lại. Xác nhận rằng đám sách kia sẽ không quấy rầy thêm lần nữa, Phù Huỳnh mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên ngực, cố gắng trấn tĩnh tâm tình đang pha lẫn giữa căng thẳng và ngượng ngùng.
Dù nói nàng đã thành thân, những chuyện nên trải qua cũng đã trải qua, nhưng… nhưng bị phơi bày trầ/n trụi như vậy trước mắt… vẫn quá mức, quá mức khó mà chấp nhận được.
Phù Huỳnh cúi người nhặt lại quyển sách, vừa định đứng lên thì chợt để ý đến một cuốn sách dày bị giấu kín trong góc.
Nó nằm khuất ở một nơi chẳng ai để ý.
Bìa sách mang theo dấu vết của thời gian, khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm đến, dường như có thể nghe thấy hơi thở trầm nặng và chậm rãi phát ra từ nó.
Tim nàng nảy lên một nhịp, tựa như bị dụ hoặc. Phù Huỳnh bị một thế lực vô hình điều khiển, vô thức đưa tay rút nó ra.
Đây là một quyển sách màu đen.
Cầm trong tay, nàng cảm nhận được sự dày nặng, đầu ngón tay chạm vào bề mặt lại giống như đang chạm vào lòng bàn tay của một lão nhân già cỗi.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận được lớp da khô cằn như cỏ úa và cả những mạch máu lạnh lẽo đang lưu chuyển bên dưới.
Phù Huỳnh mơ hồ cảm thấy không ổn, lập tức muốn buông tay, thế nhưng quyển sách lại mạnh hơn nàng, cưỡng ép nàng lật mở trang sách.
Từng trang sách lật qua xào xạc.
Bên trong trống trơn, rõ ràng là một quyển thiên thư không chữ!
[Đánh thức ta.]
Trang sách đang thở.
Lần này, Phù Huỳnh có thể thấy rõ từng trang sách đang nhịp nhàng phập phồng tựa như mạch đập.
[Ta sắp chết rồi.]
Nó… đang nói chuyện sao?
[Hãy giữ ta lại.]
Vạn vật có linh, sách vở cũng không ngoại lệ.
Cuốn cổ tịch này đã tồn tại từ rất lâu, nay đại hạn sắp đến.
Nàng cố nén bất an, thử vận linh lực đánh thức nó. Một luồng quang mang chợt lóe lên, trên trang sách thật sự xuất hiện từng đồ án huyền ảo.
Hình ảnh từ trong sách nhảy ra ngoài, tràn vào thức hải.
Chỉ chớp mắt, Phù Huỳnh đã bị kéo vào trong.
Nàng nhìn thấy sự chuyển đổi của bốn mùa, thấy thời gian dần trôi.
Nhìn thấy quá trình sinh mệnh từ khi chào đời cho đến lúc lụi tàn, thấy những mầm cây vươn lên từ lòng đất, thấy cành lá sinh trưởng… rất nhiều những tri thức chưa từng chạm tới ào ạt đổ vào linh hải.
Soạt!
Màu sắc tan biến, ý thức giật mình bừng tỉnh.
Bức họa huyền bí như một giấc mộng bị rút đi, để lại nàng vẫn đắm chìm trong đó, hồi lâu không thể hoàn hồn.
"Này!"
"Phù Huỳnh!" Giọng Bích La vang lên đầy lo lắng: "Giám Thư Ti sắp tỉnh rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!