Phù Huỳnh biết mình sắp chết rồi.
Ngọn lửa đỏ rực trên trời cao chiếu vào đáy mắt nàng, xung quanh là những đống xương khô chất chồng, thịt nát thành bùn. Thiên Minh Xuyên, nơi từng được ca ngợi là tiên cảnh chốn trần thế, nay lại biến thành địa ngục nhân gian.
Bên tai nàng văng vẳng vô số tiếng khóc than, lẫn lộn với những tiếng kêu la thống khổ tột cùng từ bốn phương tám hướng vọng lại.
Phù Huỳnh chỉ là một trong vô vàn người đã ngã xuống nơi đây.
Thân thể yếu ớt của nàng nằm sấp trong vũng máu, thân cây chắn ngang eo khiến nàng không thể động đậy dù chỉ một chút. Nửa th*n d*** đã mất cảm giác, mà lồng ngực lại đau âm ỉ như bị thiêu đốt.
Phía trước mặt nàng là một miếng ngọc bội. Nó không phải món đồ đắt tiền, cũng chẳng được chế tác tinh xảo, thậm chí có thể coi là thô ráp. Miếng ngọc tròn không cân xứng, mặt trên chạm khắc hình rồng quấn lấy cành cây, mặt sau khắc một chữ "Sóc".
Sóc. Đây là món quà mà Thẩm Ứng Chu đã tặng cho nàng vào ngày sinh nhật. Hắn nói đó là chuỗi ngọc đính trên kiếm của hắn, do chính tay hắn mài dũa, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn tặng cho nàng để làm vật hộ thân.
Nghĩ đến người thương, nàng bỗng như có thêm sức mạnh.
Phù Huỳnh vươn cánh tay muốn nhặt lại nó nhưng chỉ một động tác nhỏ này thôi cũng kéo theo vết thương ở ngực, cơn đau càng thêm dữ dội, khí huyết dồn lên, một vị ngọt thanh trào lên cổ họng, máu tươi theo khóe miệng tràn ra.
Nàng nhắm mắt th* d*c, giống như một con thú đang hấp hối.
Một lát sau, Phù Huỳnh vẫn không từ bỏ, tiếp tục vươn cánh tay, kiên trì muốn nhặt lại ngọc bội. Khi đầu ngón tay chạm vào sợi dây đeo dính đầy bùn đất, một bóng dáng lảo đảo xông vào tầm mắt nàng. Hắn chạy vội vàng hấp tấp, bóng dáng lung lay, phía sau là chiến hỏa lan tràn không ngừng, dung mạo ẩn trong những đốm lửa lập lòe, nhìn không rõ lắm.
Xuyên qua bóng hình không rõ ràng ấy, Phù Huỳnh mơ hồ nhìn thấy một một người khác.
"… A Sóc." Giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Nỗi nhớ và khao khát quá độ khiến nàng bắt đầu giãy giụa, cố gắng thoát khỏi xiềng xích đang đè nặng trên người.
"A Sóc, ta ở đây…"
Phù Huỳnh rất ít khi khóc.
Cho dù đau đớn đến cực điểm cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Giờ phút này, đuôi mắt nàng đỏ ngầu, bất chấp toàn thân là những vết thương rách nát, nàng dùng gần như toàn bộ sức lực thoát khỏi khúc gỗ gãy, nắm lấy miếng ngọc bội vỡ nát kia, loạng choạng đứng lên, rồi lại ngay lập tức ngã xuống.
Hai chân nàng dường như đã gãy, khó mà đi lại được, thế là Phù Huỳnh chống khuỷu tay xuống đất, nắm chặt lấy ngọc bội rồi bò qua.
Trường sam màu xanh lam trên người nàng đã rách nát, máu tươi thấm đẫm. Nàng biết rõ mình sống không được bao lâu nữa, thậm chí những gì nàng nhìn thấy trước mắt có thể chỉ là ảo ảnh của người sắp chết.
Ảo ảnh thì sao? Ảo ảnh cũng được…
Chỉ cần trước khi nhắm mắt, nàng có thể nhìn thấy hắn một lần nữa, vậy là đủ rồi.
"Tô Ánh Vi!"
Hắn gọi một cái tên.
Tai Phù Huỳnh ù đi, tất cả âm thanh hỗn loạn nơi chiến trường như bị nhấn chìm trong khoảng không tĩnh lặng.
Lúc này, hắn đã đến trước mắt nàng.
Phù Huỳnh ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt thân hình cao lớn, mạnh mẽ. Ngũ quan sắc nét, mang đậm tính xâm lược không có lấy một chút ôn hòa, khi đôi mày sắc lạnh ấy chạm đến gương mặt nàng thì vẻ chờ mong ngay lập tức hóa thành thất vọng, tiếp đó là ánh mắt lạnh nhạt đến mức tàn nhẫn.
Phù Huỳnh còn chưa kịp phản ứng, một lực mạnh mẽ bỗng kéo nàng lên, thân thể lập tức bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
Đôi tay không chút cảm xúc siết chặt lấy cổ nàng, không khí trong lồng ngực bị rút cạn, cổ họng đau rát như sắp bị bẻ gãy.
Nàng không thể giãy giụa, cũng không thể kêu cứu, cổ họng nghẹn ứ, nước mắt vì ngạt thở mà chực trào. Tầm mắt mờ đi, chỉ có thể thấy đôi mắt hắn trầm tĩnh sâu thẳm, xen lẫn một tia phẫn nộ không rõ nguyên do.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!