[Chưa kể, vì biết nữ phụ sẽ tới, anh còn lên mạng hỏi cư dân mạng nên mặc gì để hấp dẫn bạn gái. Mười lần gặp gần đây thì tám lần mặc quần thể thao xám.]
[Tôi hiểu rồi, lần đó là vì nữ phụ mãi không trả lời tin nhắn của Đoạn Châu, Đoạn Châu tưởng nữ phụ đùa giỡn anh ấy. Vì vậy Đoạn Châu mới chọn an ủi nữ chính, cô em thanh mai trúc mã đang đau khổ muốn c.h.ế. t đi sống lại, dù sao anh ấy cũng đã hứa với bố mẹ nữ chính là phải chăm sóc cô ta ở nơi xa.
Cũng coi như cho mình một cái cớ để rút lui. Không phải nữ phụ không cần anh, mà là anh có việc, nên hai người mới không gặp nhau.]
[Nghĩ lại mới thấy, sau đó Đoạn Châu điên cuồng tặng quà cho nữ phụ. Căn bản không phải để cưa cẩm, mà là hy vọng cô ấy vì tiền mà tiếp tục bên anh.]
[Nghĩ vậy mới thấy, Đoạn Châu yêu thật đấy.]
Tôi hơi thắc mắc:
"Đoạn Châu, anh thích em từ bao giờ vậy?"
Tôi nghĩ kỹ rồi, chúng tôi trước đó chẳng mấy giao thiệp, sao anh lại yêu tôi sâu đậm như thế?
"Lúc học cấp ba, dù không cùng lớp nhưng chúng ta từng tham gia vài hoạt động tình nguyện cùng nhau. Có thể em không nhớ, nhưng anh đã tìm cách bắt chuyện với em mấy lần. Nhưng em lúc nào cũng bận, cấp ba thì bận học, đại học thì bận thi chứng chỉ, cao học lại bận làm thí nghiệm.
Giờ sắp tốt nghiệp rồi, nếu anh không tỏ tình thì chẳng còn cơ hội nữa. Nên anh mới nhờ Thẩm Lê sắp xếp một màn.
"Đoạn Châu dừng một chút rồi nói tiếp:"Anh không ngờ lần này tỏ tình lại suôn sẻ vậy, còn được em chủ động như thế."
[A, nữ phụ của tôi, em yêu học hành đến thế sao?
Tôi cứ tưởng em chỉ mê cơ bụng thôi chứ.]
[Tôi thiển cận quá, nữ phụ của tôi không chỉ ham tiền mê sắc, mà còn rất cầu tiến nữa.]
[Ai hiểu được điểm hài của tôi không, vì nữ phụ quá yêu học, nên mới bỏ lỡ nam phụ bao nhiêu năm.]
[Cho nên lần này sao nữ phụ lại đột nhiên đồng ý lời tỏ tình của Đoạn Châu thế, không sợ yêu đương làm chậm tiến độ thí nghiệm à?]
Nói thật, chuyện này phải cảm ơn bình luận.
Lúc đầu Đoạn Châu tỏ tình, dù tôi rung động nhưng vẫn định từ chối.
Với tôi, yêu đương hẹn hò rất làm lỡ việc học.
Cho đến khi tôi nhìn thấy bình luận, tưởng nhầm rằng Đoạn Châu là một tra nam, tôi liền gật đầu cái rụp, chuẩn bị yêu đương một cách thuần túy vì giải tỏa, chỉ để ngủ với nhau thôi.
Nhưng giờ hiểu lầm được gỡ bỏ, mọi chuyện đều khác rồi.
Nhìn ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm của Đoạn Châu, tôi nói thẳng:
"Vì em thật sự rất thích anh mà, thích cực kỳ luôn. Trước đây do em bận làm thí nghiệm nên có phần lơ là anh. Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ trân trọng từng giây phút ở bên anh."
Lần này, tôi thật sự nói thật.
Hỏi thật, ai mà không thích một bạn trai đẹp trai, nhiều tiền, dáng chuẩn lại còn một lòng một dạ với mình chứ?
Quan trọng nhất là, tiến độ luận văn của tôi đang rất tốt, sắp tốt nghiệp rồi, yêu đương chẳng ảnh hưởng gì cả.
13
Hiểu lầm được hóa giải, chuyện tình của tôi và Đoạn Châu tiến triển rất suôn sẻ, nhưng bên Ôn Thương Thời thì bắt đầu giở trò.
Anh ta hẹn gặp Thẩm Lê, vừa mở miệng liền bảo cô ta nên tránh xa tôi một chút.
"Thẩm Lê, anh biết em coi Hứa Thư Vân là bạn, nhưng chưa chắc cô ấy cũng nghĩ như thế. Cô ấy rõ ràng biết em có tình cảm với anh, vậy mà dạo gần đây cứ mập mờ quyến rũ anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!