Edit: Minh
Beta: Lemon, Nguyệt Hạ.
_________________________________________
Diệp Nha nhanh chóng được dỗ dành, tay không còn đau nữa cũng lập tức quên đi cảm giác khó chịu vừa nãy, bưng một chậu nước nhỏ đi tưới hoa. Cô sợ mình lại ngã lần nữa, nên mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận.
Cửa sổ phòng khách mở toang, màu xanh biếc hiện rõ trong tầm mắt, làn gió hè mát lạnh nhẹ nhàng đưa một đóa bồ công anh nhỏ vào trong phòng, rất nhanh sự chú ý của Diệp Nha bị đóa bồ công anh hấp dẫn, tầm mắt di chuyển theo nó.
"Xin chào, bồ công anh."
Diệp Nha mỉm cười thân thiện, ngọt ngào chào hỏi với bồ công anh nhỏ.
Cút, thả bố mày ra.
―― bồ công anh này hơi hung dữ.
"Tránh ra tránh ra, sắp đụng trúng rồi! !"
Đóa bồ công anh kia càng lúc càng gần, tiếng thét chói tai dừng trêи chóp mũi trắng nõn nhỏ nhắn của Diệp Nha, đối diện với đôi mắt đen bóng của cô, cảm giác ngứa ngáy khó chịu từ mũi truyền đến, khiến người ta muốn hắt hơi.
A... Đôi mắt Diệp Nha chảy ra nước mắt theo cơ chế sinh lý, miệng mở ra Hắt xì ――!
Cơn hắt xì này rất thoải mái, thân thể nhỏ bé cũng theo đó mà bị giật nảy cả lên, tay nhỏ không cầm chắc, nước trong chậu nước đổ ra bên ngoài.
Diệp Nha không hề phát hiện những việc này, nhăn nhăn chiếc mũi nhỏ bị ngứa ngáy, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt thâm trầm đang chăm chú nhìn mình.
Diệp Lâm Xuyên ngồi xổm trước bàn trà sắp xếp lại tạp chí trêи bàn, có thể thấy rõ nửa bả vai ướt đẫm của ông, cả mấy quyển sách trêи bàn cũng ướp nhẹp.
Diệp Nha nhìn chậu nước nhỏ, lại nhìn Diệp Lâm Xuyên, lại nhìn chậu nước nhỏ, rồi quay sang nhìn Diệp Lâm Xuyên.
Ngây người.
Nhóc có ý gì? Diệp Lâm Xuyên run run bả vai đầy nước Cố ý?
Chị không cố ý. Diệp Nha yếu ớt giải thích,
"Chị chỉ muốn tưới nước cho hoa."
"Nhóc tưới nước cho hoa, hay là tưới nước cho ta?" Diệp Lâm Xuyên liếc nhìn mặt đất thật vất vả mới lau khô được, tức giận nói: Muốn trả thù?
Diệp Nha nghiêng đầu chớp mắt, trầm ngâm một chút rồi tri kỷ nói:
"Em cũng có không ở trong đất đâu, nếu em mà ở trong đất, chị nhất định sẽ tưới nước cho em."
Hoa sống trong đất là để giữ ẩm, con người lại không sống trong đất, cô cố ý tưới nước làm gì.
Diệp Lâm Xuyên thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi:
"Nhóc đang nguyền rủa ta chết đi sao?"
Diệp Nha sửng sốt, gấp gáp nói: Chị không có! Cô ăn ngay nói thật, sẽ không nguyền rủa người khác chết đi, cô là yêu quái tốt, yêu quái tốt sẽ không nguyền rủa người khác!
Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên càng ngày càng đen, Diệp Nha nhìn chung quanh, thả chậu nước xuống rồi cầm một mảnh vải nhỏ lau lau vệt nước trêи mặt ông,
"Nha Nha lau cho em, em đừng tức giận nha ~"
Lau được hai cái, Diệp Nha đột nhiên cảm thấy mảnh vải này nhìn rất quen mắt, hình như đây là miếng giẻ cô vừa dùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!