Chương 48: (Vô Đề)

Edit: Mạt Trà.

Beta: Darn, Nguyệt Hạ.

____________________________

Diệp Thanh Hà đã gửi tin nhắn cho Thẩm Trú trước, chờ đến lúc một nhà già trẻ bọn họ đều đến, nhà cửa đã được dọn dẹp từ lâu, trêи bàn còn có món ăn đã được nấu, vẫn còn đang bốc hơi nóng.

Nha Nha sớm đã đói bụng từ lâu nhưng vẫn lễ phép chào hỏi hai anh em như thường lệ. Lúc này tầm mắt cô dính chặt vào hai cái bánh bao lớn màu trắng kia, không hề di chuyển một chút nào.

Ánh mắt háo hức của cô khiến Thẩm Trú ngây ngốc cười, Ăn trước đi. Nói xong, cậu nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên,

"Chắc chú cũng chưa ăn? Con không biết chú thích ăn món gì nên đã làm một ít, không biết có hợp với chú không?"

Diệp Lâm Xuyên nhìn qua.

Một bàn ăn kia nào giống như là làm một ít, có thịt, có rau, súp và cả trái cây, bàn ăn này chắc đã tiêu tốn của hai anh em hai tháng rưỡi tiền sinh hoạt.

Ánh mắt hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó hiểu.

Ba, ngồi đây. Diệp Thanh Hà kéo ghế.

"Các con ăn trước đi." Diệp Lâm Xuyên cảm thấy không muốn ăn, ông đi tới ban công châm một điếu thuốc hút, bóng lưng tràn đầy phiền muộn.

Diệp Thanh Hà biết rằng những thay đổi trong gia đình đã mang lại quá nhiều cú sốc cho ba mình, vì vậy hắn cũng không miễn cưỡng ông, thu hồi tầm mắt, chuyên tâm chăm sóc em trai và em gái dùng cơm.

Ở trong nhà của Thẩm Trú, Diệp Nha không hề cảm thấy bản thân mình là người ngoài, lúc nào muốn ăn thì ăn, lúc nào muốn uống thì uống, không hề thấy một chút lo lắng hay ngại ngùng gì cả.

Bọn họ đang ăn uống vô cùng vui vẻ, thì đột nhiên Diệp Thanh Hà nhìn thấy chiếc túi hành lý có hơi rách để ở cửa, chắc là của Thẩm Trú.

Hắn đặt đũa xuống, hỏi:

"Thẩm Trú, cậu muốn rời khỏi đây sao?"

Thẩm Trú thấp giọng ừ một tiếng, nói:

"Chúng tôi chuẩn bị dọn trở về."

Vừa nói xong lời này, vẻ mặt Thẩm Nhiên cũng trầm xuống theo.

"Cậu muốn dọn trở về Thạch Cẩm Động?" Diệp Thanh Hà không thể hiểu nổi, Tại sao? Hắn không cần nghĩ cũng biết rằng những tay côn đồ đó đang ngồi xổm chờ ở đó mỗi ngày, hiện tại trở về không phải là đem người đến tặng cho bọn họ sao.

"Nơi này không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa..." Thẩm Trú hơi dừng lại,

"Chú đang gặp khó khăn, tôi và Thẩm Nhiên không muốn tăng thêm gánh nặng cho chú."

Diệp Thanh Hà bực bội:

"Sao cậu lại nói những lời như vậy, thế nào mà cậu...."

Lời nói của hắn đột ngột dừng lại, trong nháy mắt hắn hiểu được sự bình tĩnh trong mắt Thẩm Trú.

"Cậu, cậu đã biết rồi sao?"

Thẩm Trú nhẹ gật đầu.

Diệp Thanh Hà hỏi: Khi nào?

"Lần trước đến nhà cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!