Edit: Human.
Beta: Nguyệt Hạ.
________________________________________
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Diệp Nha, Diệp Lâm Xuyên chậm rãi vươn tay, cực kì không tình nguyện sờ cái đầu nhỏ trước mắt, đầu ngón tay mới vừa tiếp xúc với đỉnh đầu đã rất nhanh chóng rụt lại. Quá trình này chỉ diễn ra trong đúng một giây.
Ông thu tay dứt khoát, không do dự một chút nào.
"Được rồi, mau trở về ngủ đi." Làm theo yêu cầu của cô xong Diệp Lâm Xuyên hờ hững thúc giục, hận không thể lập tức ôm đứa trẻ này ra ngoài.
Diệp Nha nhìn về phía đỉnh đầu của hắn, hài lòng gật gật đầu. Tốt rồi, đám mây đen kia đã nhỏ hơn, vậy Tiểu Diệp Tử cũng nên trở về thôi.
Bái bai. Diệp Nha vung tay nhỏ lên, lưu loát nhảy từ trêи giường xuống, xoay người rời đi.
Diệp Lâm Xuyên thở phào một hơi nhưng cái gáy vừa mới dán lên gối, cửa lại lần nữa bị đẩy ra. Diệp Nha mặc trêи người một chiếc váy ngủ màu trắng lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của ông.
Diệp Lâm Xuyên đã làm việc mệt mỏi cả ngày nay, đã vậy còn bị liên tục quấy rối nên vô cùng bực bội, giọng điệu không được tốt lắm:
Ngươi xong chưa hả?
"Ta để quên thỏ con ở đây." Diệp Nha chẳng thèm để ý đến giọng điệu vô cùng hung ác của ông, mặt dày chạy tới rồi lấy thỏ con ở trêи bàn đi. Trong hoàn cảnh tối mịt thế này làm cho đôi mắt không thích ứng ngay được, cô cúi đầu đứng bên mép giường sau đó ở ngay trước mặt ông bật đèn trong thỏ con lên.
Xoát ――
Chú thỏ con mỉm cười với đôi mắt bắn ra hai luồng ánh sáng, làm cho Diệp Lâm Xuyên sợ tới mức nhịp tim nhảy loạn lên, đập bụm bụm.
"Em trai hẹn gặp lại."
Diệp Nha cầm lấy tay của thỏ con vẫy vẫy Diệp Lâm Xuyên, sau đó thoả mãn ôm thỏ con rời đi.
Trong lòng Diệp Lâm Xuyên vẫn còn sợ hãi, nhìn theo bóng dáng Diệp Nha, hai tròng mắt bất động.
"Phải cẩn thận bậc thang đấy." Diệp Nha ôm chặt thỏ con từng bước cẩn thận dẫm lên hai luồng ánh sáng từ từ đi xuống dưới, sau đó hướng lên trêи tầng kêu to:
"Ta không sao, em trai, ngươi không cần lo lắng, ta tự mình đi xuống được."
Nghe được âm thanh từ phía dưới vọng lên, Diệp Lâm Xuyên thất thần nhìn chằm chằm cửa phòng được khép hờ.
Ai lo lắng hả???!!!
Mới tí tuổi mà đã tự mình đa tình!
Diệp Lâm Xuyên xoay người nhắm mắt, nghĩ nghĩ, lại bật đèn trêи bàn lên, an tâm đi vào giấc ngủ dưới ánh đèn ấm áp.
Khi không gian xung quanh chìm vào trong sự im lặng, đám mây đen vốn dĩ đã biến mất trêи đỉnh đầu của Diệp Lâm Xuyên lại một lần nữa bao phủ. Tuy diện tích có nhỏ hơn một chút, nhưng màu sắc vẫn giống hệt lúc ban đầu cực kì đậm.
Hiển nhiên, sự tiếp xúc ngắn ngủi giữa ông và may mắn nhỏ kia không thể hoàn toàn đánh bại được đám mây đen bất hạnh do quạ đen mang lại.
**
Hôm sau, Diệp Lâm Xuyên từ sớm đã ra ngoài để ký kết hợp đồng, kế tiếp là khoảng thời gian dài xử lý công văn và tham gia các cuộc họp lớn của công ti, theo dự tính thì trong thời gian ngắn sẽ không thể về nhà được.
Biết ba đã rời đi, Tử ɖu͙ƈ từ sáng sớm đã chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì cả, bữa sáng thì ăn có mỗi hai miếng qua loa rồi nằm vật ra bàn không nhúc nhích, uể oải, bất lực.
Anh. Diệp Tử ɖu͙ƈ nghiêng mặt nhìn về phía Diệp Thanh Hà
Em muốn đi học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!