Edit: Hạ Hạ.
Beta: Nguyệt Hạ.
_____________________
"Nha Nha, nhìn xem ai tới này."
Mẹ Hạ nghiêng người sang bên cạnh, Diệp Thanh Hà nắm tay Tử ɖu͙ƈ đứng ở đằng sau, ôn hòa cười nhẹ, nhìn cô .
"Nha Nha......" Tử ɖu͙ƈ hiếm khi ra khỏi cửa, nhưng nghe được anh trai đi đón em gái nên muốn theo tới, hắn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh cả, hai mắt tràn đầy chờ mong.
Ngay cả khi nhìn thấy hai anh trai, Diệp Nha cũng không có phản ứng gì, vẫn bất động ngồi ở trêи ghế nhỏ giống như khúc gỗ.
Diệp Thanh Hà khẽ thở dài, tiến lên phía trước ôm cô lên. Trêи người cô bé tỏa ra mùi sữa tắm ngọt ngào, hòa quyện với mùi sữa tươi thơm ngon, sắc mặt hồng hòa, khỏe khoắn, có thể biết được, hai ngày này cô ở Hạ gia rất tốt, không có bất cứ thiệt thòi nào.
Lúc trước, cô không nói một tiếng, lén trốn ra khỏi nhà Thẩm Trú, chạy ra ngoài, dọa tất cả mọi người một phen chết khϊế͙p͙, Thẩm Trú tìm kiếm khắp Thạch Cẩm Động, sợ cô bé bị phần tử xấu lừa bán đi.
Còn may, em ấy không có việc gì.
Có người từ trêи lầu đi xuống, Diệp Thanh Hà thả cô ra.
"Cảm ơn Hạ tổng đã chiếu cố Diệp Nha, hôm nào rảnh tôi nhất định sẽ báo đáp." Lời mà Diệp Lâm Xuyên nói ra toàn là những lời khách sáo, giữa mày lãnh đạm, nhìn không ra có được bao nhiêu cảm xúc.
"Nào có, Nha Nha rất đáng yêu, cũng không gây ra phiền toái gì cả." Ba Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Nha, nhiều ít cũng có chút tiếc nuối. Vốn dĩ nếu thật sự không tìm được ba mẹ của đứa nhỏ này thì sẽ nhận nuôi cô, dù sao Diệp Nha quả thật đáng yêu hiểu chuyện, để cô ở bên cạnh làm bạn với con gái mình cũng tốt.
"Đi thôi." Diệp Lâm Xuyên gật đầu, định bước ra ngoài cửa.
"Nha Nha, chúng ta đi thôi." Diệp Thanh Hà duỗi tay về phía Diệp Nha.
Cô không nhúc nhích, dẩu cái miệng nhỏ lên hệt như con cá nóc, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của Diệp Lâm Xuyên.
Diệp Lâm Xuyên nghiêng đầu đảo mắt qua, lạnh giọng trào phúng: "Làm sao, ngươi sống ở đây nghiện rồi sao??"
"Ta không muốn cùng ngươi trở về." Diệp Nha quay đầu đi, xoay người, khoanh hai tay ngắn tũi ở trước ngực, một bộ dạng vô cùng vô cùng tức giận.
Diệp Lâm Xuyên hận đến ngứa răng.
Hiện tại người trong ngành đều biết ông có một khuê nữ, nếu mặc kệ hoặc là đem Diệp Nha giao cho nhân viên quản lý, thì một đống vớ vẩn sẽ bùng nổ, nhất định sẽ làm tổn hại đến hình tượng cùng với lợi ích của công ty, ông thật sự không muốn nuôi cái chế phẩm này, nhưng chuyện tới nước này không nuôi cũng không được.
"Thanh Hà, ôm em gái con đi."
"A." Diệp Thanh Hà gật đầu, "Nha Nha, có anh ở đây, chúng ta về nhà, em không muốn về nhà với anh sao?"
"Em không có nhà!" Diệp Nha chạy khắp nơi trốn tránh cánh tay của Diệp Thanh Hà, "Nha Nha không có nhà, không có nhà, không có nhà! Ba ba chết rồi! Mẹ cũng chết rồi! Mảnh đất của em cũng không còn nữa!"
Diệp Thanh Hà có chút nóng nảy: "Nha Nha không được nói bậy, Nha Nha có nhà."
"Không có!" Diệp Nha gắt gao nắm các ngón tay bé nhỏ thành hai nắm đấm, cô còn nhỏ tuổi, chưa biết cách khống chế cảm xúc của chính mình, lúc này cô rất buồn, toàn thân phát run lên, "Em muốn ở cùng với chị Tình Tình, mẹ Hạ còn nói muốn nuôi em, em không muốn trở về!"
Cô cố chấp lau nước mắt đọng lại trêи lông mi, khẽ "hừ" nhẹ: "Anh đi về đi thôi, trêи đường cẩn thận một chút."
Còn trêи đường cẩn thận một chút......
Diệp Thanh Hà rất là thương tâm: "Vậy em không muốn kết hôn với anh nữa sao?"
Nói đến kết hôn, biểu tình của Diệp Nha liền trì trệ, hai hàng lông mày nhỏ nhăn lại, lâm vào suy tư thật sâu.
Không đợi cô trả lời, Hạ Tình đột nhiên từ phía sau ʍôиɠ của mẹ đi ra, kéo Diệp Nha qua, dùng sức ôm chặt, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Hà tràn đầy địch ý cùng cảnh giác, "Em ấy đã kết hôn cùng với tôi rồi, không thể cùng anh kết hôn nữa, anh... anh... anh, các người trở về đi, tôi sẽ nuôi Nha Nha." Cô nâng khuôn mặt Diệp Nha lên, "Em gái, đừng sợ, đừng sợ, không khóc, không khóc, chị đưa tất cả đồ chơi của chị cho em chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!