Chương 39: Vương gia hôm nay bị quỷ ám sao?

Nam Cung Mộ Vân bị trào phúng của Diệp Khanh Oản làm cho tức giận đến nổi trận lôi đình, thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau mỗi một tuồng kịch, đều phải cùng Diệp Khanh Oản đối nghịch.

Kế tiếp Hạ Tuyết Kiến sẽ bị thổ phỉ bắt đi làm áp trại phu nhân đúng không?

Khiến cho nàng cả đời làm áp trại phu nhân đi, bổn vương tuyệt đối sẽ không mang binh đi bao vây tiễu trừ, nếu bao vây tiễu trừ, cũng sẽ bỏ rơi nàng.

"Hứa Vi, ngươi lăn tới đây cho bổn vương."

Đầu tiên là lấy Hứa Vi trút giận, ai bảo hắn một chút việc nhỏ đều làm không xong.

"Vương gia." Hứa Vi run sợ.

Nam Cung Mộ Vân trừng hắn một cái, hắn sợ tới mức "Bùm" một tiếng quỳ rạp xuống đất "Thuộc hạ đáng chớt, Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng."

"Được rồi, đứng lên đi, người kia đâu?"

Tròng mắt Hứa Vi chuyển động, lập tức nói: "Hồi Vương gia, Hạ tiểu thư ở sương phòng."

"Nàng như thế nào còn chưa đi?"

Hứa Vi bị hắn hỏi đến sửng sốt: "Vương gia, ngài không đi xem Hạ tiểu thư sao?"

"Xem nàng làm gì?"

"Hạ tiểu thư đêm qua vì Vương gia, có thể nói là đánh bạc tánh mạng, không chỉ có tự hủy trong sạch, còn thất thủ làm bị thương Diệp tiểu thư, lấy tính tình của Diệp tiểu thư, sợ là không phải kẻ lương thiện cam lòng chịu thiệt gì nha......"

"Có ý tứ gì?" Nam Cung Mộ Vân nhíu mày.

Hứa Vi nói bóng nói gió: "Đối với một cái cô nương gia, việc này truyền ra, nhẹ thì bị người phỉ nhổ, nặng thì bị tròng lồng heo."

"Chờ một chút......" Nam Cung Mộ Vân ngắt lời hắn: "Ý của ngươi là, bổn vương huỷ hoại trong sạch của nàng, cho nên phải chịu trách nhiệm đối với nàng, đúng không?"

Hứa Vi gật đầu, một cô nương chưa xuất các, trong sạch so với tánh mạng các nàng còn quan trọng hơn, nàng có thể vì Vương gia mà vứt bỏ trong sạch của chính mình, nữ tử tình thâm ý trọng như thế, thế gian sợ là lại khó gặp người thứ hai, là nam nhân đều không đành lòng cô phụ nàng.

Nhưng Nam Cung Mộ Vân lại thập phần ghét bỏ: "Ta nhớ rõ trong nhà kho có dạ minh châu trứng bồ câu lớn như vậy, ngươi đi tìm ra, đưa qua cho nàng đi."

Hứa Vi tức khắc hưng phấn không thôi: "Vương gia, là hạ sính sao?"

"Bồi thường."

"Bồi......" Hứa Vi gãi gãi đầu, không thể lý giải.

Vương gia huỷ hoại trong sạch của cô nương nhà người ta, lại không đi hạ sính, ngược lại dùng dạ minh châu đem người đuổi đi sao?

Điều này giải thích cái gì?

Là nói Vương gia không muốn chịu trách nhiệm......

"Vương gia, Hạ tiểu thư kia xử trí như thế nào? Người còn ở sương phòng đó."

Mặt Nam Cung Mộ Vân hoàn toàn đen: "Ngươi là ngày đầu tiên làm việc ở bên cạnh bổn vương sao? Khách nhân tới Vương phủ phải chiêu đãi như thế nào, còn cần bổn vương tự mình dạy ngươi sao?"

Hứa Vi bị rống, sợ tới mức té ngã lộn nhào rời đi.

Mới vừa chạy ra khỏi của, đã bị Nam Cung Mộ Vân kêu trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!