Chương 24: Là ai đảo loạn phát triển của cốt truyện?

Hai tên giặc cỏ kia đã chớt, sát ý trong mắt Liễu Thịnh mới thoáng biến mất.

Hắn suy đoán hai tên giặc cỏ này lẻn vào Ngọc Thanh Quan, vừa lúc bị Hạ Tuyết Kiến gặp phải, lúc này mới cùng ra tới, cũng không phải Hạ Tuyết Kiến tra được cái gì.

Một nữ chính muốn dựa vào nam chính cứu giúp, cũng không thông minh đến vậy.

Đây cũng là nguyên nhân lần này hắn buông tha cho Hạ Tuyết Kiến.

Bất quá về sau hắn thật sự sẽ thích nữ nhân bộ dáng như này sao?

Ngu xuẩn, lỗ mãng lại thích gây rắc rối, khiến người khác phải giải quyết hậu quả, nữ nhân như vậy nơi nào đáng giá để hắn thích?

Còn là chó săn số một ?!

Nếu muốn hắn mỗi ngày phải thay nữ nhân này giải quyết tốt hậu quả, hắn chắc chắn sẽ điên mất.

Liễu Thịnh trầm tư, trước mắt lại lần nữa xuất hiện phụ đề của Diệp Khanh Oản.

"Quên trào phúng, khi nữ chính truy ra tung tích của giặc cỏ cùng cái Lão Thái phó kia có liên quan, Lão Thái phó bị hù chớt, mang theo người liền muốn giớt nữ chính, kết quả thời điểm hắn nhìn thấy nữ chính bị hai tên giặc cỏ khi dễ, bỗng nhiên liền mềm lòng."

"Ánh mắt nàng trống rỗng, sợi tóc hỗn độn dính ở trên má, nước mắt như trân châu cuồn cuộn rơi xuống, nhìn nàng bất lực như thế, Liễu Thịnh cảm giác trái tim mình hung hăng bị đ.â. m một đao, đau đến hắn không có cách nào hô hấp."

"Giờ này khắc này hắn mới phát hiện, chính mình đã bị cái nữ tử kiên cường, nhu nhược này hấp dẫn sâu sắc...... Hắn muốn vĩnh viễn bảo hộ nàng, trở thành thần bảo hộ của nàng, không để người khác khinh nhục nàng nửa phần......"

Liễu Thịnh nhìn những chữ đó, gân xanh trên trán nổi lên.

Phảng phất như Diệp Khanh Oản đang đứng ở trước mặt  hắn, hài hước đọc diễn cảm lời kịch này đó, làm hắn cảm thấy thẹn.

Này không phải hắn, không phải, nhất định là Diệp Khanh Oản lầm.

Sao có thể là hắn.

Không có khả năng!

Liễu Thịnh bỗng nhiên thít chặt dây cương, lập tức liền quay đầu ngựa lại đi giớt Hạ Tuyết Kiến.

Đây là cái tiểu thuyết gì, bản công tử không chơi.

"Công tử."

"Buông ra, ta muốn đi giớt nàng." 

"Công tử, ngươi bình tĩnh một chút, Cửu vương gia ở kia, chúng ta đi ra ngoài liền bại lộ."

Liễu Thịnh lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, n.g.ự. c vẫn phập phồng đến lợi hại như cũ.

Hơi điều chỉnh một chút cảm xúc, lúc này mới phân phó: "Đem dấu vết xóa sạch sẽ, việc hôm nay chúng ta ra khỏi thành, phải làm nghiêm mật, không thể để người khác biết."

"Vâng, công tử."

Ám vệ bắt đầu hành động, Thạch Hộc muốn đưa hắn hồi phủ.

"Không, chúng ta không trở về phủ."

"Kia, chúng ta đi đâu?"

Đôi mắt Liễu Thịnh híp lại, lộ ra một tia hàn quang nguy hiểm.

"Đi Ứng Tuyết Đường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!