Chương 95: Hiện Đại 2: Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.

"Thực xin lỗi."

Lý Thanh Ngô nhanh chóng muốn quỳ xin lỗi, "Là ta ngày hôm qua phản ứng không kịp...... Tóm lại, thực xin lỗi."

Thu Triệt hít sâu một hơi.

"Không có việc gì." Nàng biểu hiện bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng có bao nhiêu bối rối.

Giống như mặc kệ đã xảy ra cái gì, nàng vẫn là nàng, không gì không biết, Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc Thu lão sư.

"Cũng là vấn đề của chính ta, không làm rõ tình huống."

Thu Triệt nói, "Nếu là hiểu lầm, vậy ta đi trước. Xin lỗi đã quấy rầy."

Nhớ tới ngày hôm qua nàng vừa đến liền lôi kéo người ta giảng bài, diễn xuất một bộ sư trưởng, có lẽ Lý Thanh Ngô lúc đó tình huống cũng chưa hiểu rõ, liền mơ mơ hồ hồ mà bị nàng dẫn dắt đi mất.

Hỏi tên mà cũng không phát hiện nhận nhầm người—— nhưng cái này, Thu Triệt cảm thấy thực sự không thể trách nàng, tên hai tỷ muội khẩu âm gần giống nhau, Từ nữ sĩ cũng chưa viết rõ ràng tên chính xác là gì, nhận nhầm là chuyện bình thường.

Thật là xấu hổ a.

Thu Triệt lỗ tai bốc hỏa, hận không thể dưới chân mọc ra một đôi Phong Hỏa Luân chạy nhanh thoát khỏi cái nơi thị phi xấu hổ này.

"Chờ một chút ——"

Lý Thanh Ngô cũng không biết từ đâu ra lá gan, bỗng nhiên ngăn trước mặt nàng.

Thu Triệt mặt vô biểu tình mà rũ mắt, không hiểu nàng có ý gì.

Lý Thanh Ngô yên lặng nhìn nàng: "Đã trễ thế này, Thu lão sư tới cũng tới rồi, còn mang theo hành lý, trở về cũng không tiện, bằng không thì ở lại đi."

Thu Triệt: "......"

Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?

"Tới cũng tới rồi" loại ngôn ngữ truyền thống tốt đẹp này là dùng như vậy sao?

Lý Thanh Ngô dưới ánh mắt nghi ngờ của nàng nhanh chóng sửa lời, sửa lại nói: "Ít nhất, ở lại một đêm rồi lại nói. Tóm lại chuyện này là ta hồ đồ, nhất thời không giải thích rõ ràng."

"Mẹ ta hôm qua nghe nói, còn muốn sau khi về nước tự mình tới nhà ngươi xin lỗi. Nếu ngươi không đồng ý......," Lý Thanh Ngô dừng một chút, ánh mắt mang theo vài phần khẩn cầu ý vị nhìn về phía nàng, "Chúng ta đều sẽ ái ngại."

Nếu có ai quen biết Lý Thanh Ngô ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.

Cô gái hệ ngữ văn ngày thường nói chuyện như xuân phong hóa vũ, cũng tương đương tích tự như kim, hiếm khi có thể một hơi nói nhiều lời đến thế.

Cũng thật khó xử cho nàng.

Thu Triệt im lặng một lúc.

Nàng cảm thấy bản thân đại khái cũng bị trận ô long này làm cho đầu óc không còn tỉnh táo, hoặc có lẽ thực sự không nghĩ điều này còn khiến tiểu cô nương xinh đẹp hợp mắt này ái ngại, một phút sau, nàng vẫn chọn ở lại.

Rồi thấy Lý Thanh Ngô mỉm cười đẩy vali hành lý vào trong phòng khách.

"Ngươi, trong nhà chỉ có một mình ngươi thôi sao?"

Lý Thanh Ngô nhớ ra là còn chưa giải thích với nàng tại sao lại như thế này, định mở miệng cười, Thu Triệt lại phản ứng lại, nói: "Không tiện nói thì không cần phải nói."

"Không có việc gì, cũng không có gì."

Lý Thanh Ngô đem tình huống đơn giản nói một lần, rồi giải thích: "Từ nữ sĩ là mẹ nhỏ của ta, muội muội ta là con của mẹ nhỏ, vốn dĩ chúng ta không ở cùng nhau, mẹ nhỏ đi nước ngoài làm ăn, liền đưa nàng qua đây ở với ta hai ngày."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!