Ngọc Minh và Ngọc Nghiên đưa ra đáp án, không nằm ngoài dự liệu của Thu Triệt.
Các nàng đã tìm được sư phụ
- một người dạy tính toán, một người dạy võ
- đều là những người có năng lực thực sự.
Trước khi rời khỏi Thu gia, Thu Triệt còn đến Hàn Lâm Viện một chuyến.
Đây là ngày đầu tiên tân quan nhậm chức, phần lớn là mấy việc vặt nhập chức cần xử lý, nhưng với tư cách là tân khoa Trạng Nguyên, Thu Triệt vẫn có thể cảm giác được có rất nhiều ánh mắt qua lại đều dừng trên người nàng.
Nàng vốn dĩ dung mạo không tệ, lại vừa báo tên ra, liền bị người ta nhìn kỳ quái đánh giá mấy lần, sau đó mới biết được, phụ thân nàng hôm qua đã đến tố cáo nàng là giả.
Thu Sơ Đông nói nàng phạm sai lầm lớn, bị phạt một tháng phải đến chùa Cam Vũ ngoài thành cầu phúc, công văn mỗi ngày sẽ do hắn chuyển giao là được.
Việc đã đóng dấu, thậm chí đã qua chỗ Ngô tướng, không thể thay đổi.
Lúc này Thu Triệt mới nhớ ra, kiếp trước thời điểm nàng vẫn chưa lên làm Lễ Bộ thượng thư, luật lệ trên triều vẫn chưa nghiêm minh, mọi thứ vẫn theo chế độ cũ của tiền triều.
Mà trong luật cũ ấy có quy định rằng, khi không có thánh chỉ, thì có thể dùng lời của phụ thân làm lệnh.
Nói cách khác, cho dù Thu Triệt hiện tại nói mình có thể đi làm việc, chỉ cần hôm nào Thu Sơ Đông lại mượn thân phận phụ thân làm ầm ĩ một trận, thì không cần nàng đồng ý, nàng cũng sẽ bị đuổi thẳng ra khỏi cửa Hàn Lâm Viện.
Hoàng quyền và phụ quyền ở Đại Hạ, đã ở cái trình độ cắm rễ sâu trong luật pháp rồi.
Cũng may mắn Thu Triệt còn nhớ rõ thế cục triều chính mười năm trước, không cần phải ra mặt tranh đấu cũng thấy nhẹ nhõm tự tại.
Chỉ là trước khi rời kinh, nàng có viết một tấu chương đưa lên.
Nếu hoàng đế thật lòng cầu hiền như khát, thì nên hiểu được ý tứ trong bản tấu chương ấy của nàng.
Nhưng tấu chương đều phải qua ba cửa giám sát là Hàn Lâm Viện, Lễ Bộ và Ngô tướng, mà với thế lực ngập trời hiện giờ của Ngô tướng mà nói... Tấu chương có thể đến tay hoàng đế hay không, còn tùy thuộc vào vận khí.
Mà Vương thị nghe nói nàng là đi chùa cầu phúc chứ không phải bị đuổi ra khỏi nhà, thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn kiên trì muốn ở lại.
Nàng là một nữ nhân chân yếu tay mềm, sống trong nhà cao cửa rộng cả đời, sớm đã thành thói quen, không muốn bôn ba khắp nơi.
Thu Triệt nghĩ nghĩ, cũng không tiếp tục khuyên nữa.
Dù sao bổng lộc hiện tại vẫn chưa tới tay, với thân thể của Vương thị, theo nàng đến chùa miếu ở cũng là chịu tội.
Tuy rằng tội này so với Thu phủ vẫn là thoải mái hơn nhiều, ít nhất không cần mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm.
Nhưng Vương thị đã kiên trì như vậy, Thu Triệt cũng không cưỡng ép, thật sự vỗ mông một cái liền dọn ra khỏi Thu phủ trong đêm đó.
Nàng chỉ mang theo hai nha đầu Ngọc Minh, Ngọc Nghiên, cõng hai cái tay nải mà rời đi. Bởi vì không có xe ngựa, còn tạm thời lừa cha nàng một ít bạc để mua xe ngựa.
Ngụ ý là, đường xa như vậy, ngươi lại không bằng lòng đem chiếc xe ngựa trong nhà tặng cho ta.
—— nếu thật sự muốn ta trực tiếp đi bộ đến, vậy thì ta không đi nữa.
Thu Sơ Đông tức đến sắc mặt đen thui, nhưng cuối cùng vẫn vì muốn nhanh chóng tiễn đi ôn thần này, đành đen mặt đưa tiền cho nàng.
Ngồi xe ngựa chậm chạp mà đến được chùa Cam Vũ, ra nghênh đón chỉ có một tiểu hòa thượng.
Điều này cũng bình thường, hiện tại Thu gia đã không còn là đại tộc gì, chùa Cam Vũ lại thường có hoàng thân quốc thích ghé thăm, không có khả năng long trọng đón tiếp một tiểu tử con thiếp thất của Thu gia.
Mặc cho nàng hiện tại là kim khoa Trạng Nguyên lang được mọi người chú ý nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!