"Thiên chân vạn xác a lão gia," quản gia sợ hãi nói, "Đó là tin tức truyền đến từ trong cung! Nghe nói Trưởng công chúa thậm chí vì chuyện tứ hôn...... chống đối Thánh Thượng ngay trước mặt mọi người!"
Thu Sơ Đông kinh ngạc lại khẩn trương, truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không biết Thánh Thượng phản ứng ra sao, nhưng vẫn chưa đồng ý tứ hôn......" Quản gia lau mồ hôi một phen, thật cẩn thận nói, "Bất quá nghe nói Nhạc Hòa công chúa kiên trì cầu chỉ...... Lão nô cảm thấy, lấy mức độ Thánh Thượng sủng ái công chúa, chuyện này...... tám phần có thể thành."
Thu Sơ Đông đột ngột đứng dậy: "Nếu tin tức ngươi có được là thật, thì quả thật là..."
Thật là quá không đúng lúc.
Hắn vừa mới cùng Thu Triệt ầm ĩ một trận, chỉ sợ nhãi ranh kia sẽ không dễ dàng cúi đầu nghe lời hắn nói mà đi cưới công chúa.
Nhưng đó là Trưởng công chúa a! Trưởng công chúa được sủng ái ngập trời!
Dù bị đày vào lãnh cung mà còn có thể được đón trở về, lại còn là thứ nữ duy nhất dưới danh nghĩa của Thánh Thượng được ghi nhớ thành đích nữ công chúa, cũng là vị Trưởng công chúa chính nhất phẩm đầu tiên kể từ khi lập quốc đến nay.
Nếu Trưởng công chúa thật sự gả vào Thu gia, không cần Thu Triệt phải bỏ ra nhiều công sức, Thu gia liền có thể nhảy vọt lên, khôi phục vinh hoa bất tận như mấy năm trước.
Trên mặt Thu Sơ Đông biểu tình khi thì mừng rỡ như điên, khi thì lại trở nên lo lắng bất an, thần thái vặn vẹo đến có chút đáng sợ.
Hắn lẩm bẩm tự nói, đi qua đi lại vài vòng trong phòng, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vàng nói với quản gia: "Mau đi tra, Thu Triệt có từng gặp qua Trưởng công chúa không?"
Quản gia lắc đầu: "Lão nô trước đó đã tra rồi, theo lời nha hoàn Vân Yến bên người nhị công tử phản ánh, là chưa từng. Nàng ngày ngày đều theo sát nhị công tử, trước khi hai nha đầu kia được nhị công tử mua về, rất hiếm khi rời khỏi người."
Vậy thì thật kỳ quái.
Nếu Thu Triệt chưa từng gặp qua công chúa, sao lại có thể lọt vào mắt công chúa?
Tâm trạng vốn đang hưng phấn của Thu Sơ Đông lại chậm rãi lắng xuống.
Chẳng lẽ là chuyện xảy ra hai ngày nay?
Thu Sơ Đông gãi gãi đầu, có chút nôn nóng, đang chuẩn bị bảo quản gia lui xuống trước, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa, ngữ khí bất mãn nói: "Cha, ta đều nghe thấy hết rồi!"
Thu Sơ Đông khựng lại, phất tay bảo quản gia lui ra, sau đó mới nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Tuy rằng ngữ khí mang theo oán trách, nhưng theo bản năng vẫn nở một nụ cười.
Thu Triết bất mãn nói: "Ta tới tìm ngươi đương nhiên là có việc...... Ai ngờ lại nghe thấy các ngươi đang nói đến Thu Triệt cái tên ngu xuẩn kia...... Còn nghe thấy các ngươi nói, công chúa coi trọng hắn? Là công chúa nào?"
Thu Sơ Đông kéo Thu Triết lại, ý bảo hắn nói nhỏ một chút, sau đó nhìn quanh cửa, xác định không có ai sau lưng, lúc này mới làm vẻ thần bí, thấp giọng nói:
"Ngươi đừng lớn tiếng như vậy, chuyện này vẫn chưa có tin chính xác, nếu để Thánh Thượng biết chúng ta vọng tưởng Trưởng công chúa, đó chính là tội chém đầu!"
Thu Triết lại mắt sáng rỡ, chú ý điểm chú ý liền chạy xa tới nơi khác: "Trưởng công chúa? Ngươi nói là cái vị...... Hoà Nhã...... Là gọi Hoà Nhã công chúa đúng không? Các ngươi đang nói về nàng?"
Thu Sơ Đông đau đầu nói: "Là Nhạc Hòa!"
Thu Triết chẳng thèm để ý xua tay: "Kệ nàng gọi là Hòa Nhã hay Nhạc Hòa, không quan trọng. Ngươi chỉ cần nói có phải là nàng hay không?"
"... Đúng là nàng."
Thấy không thể giấu được, Thu Sơ Đông cũng chỉ đành dài thở ra một hơi, nói: "Nếu nàng thật sự thích Thu Triệt, muốn gả vào Thu gia, đó là chuyện tốt trời ban, chỉ sợ...... chỉ sợ Thu Triệt không đồng ý."
"Thu Triệt Thu Triệt, lại là Thu Triệt!"
Thu Triết chú ý quá mức vào một điểm.
Hắn nghiến răng, thấp giọng hậm hực nói: "Đọc sách giỏi hơn ta thì thôi đi, sao đến cả nữ nhân ta để ý, hắn cũng muốn chen vào một tay!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!