Chương 46: Dán Dán

Thu Triệt ở hậu viện Linh Lung Các, thấy Lý Thanh Ngô bước chân vội vàng từ chỗ này chạy qua chỗ kia, vị chưởng quầy trẻ tuổi kia ánh mắt cũng theo dõi nàng từ bên này sang bên kia, thỉnh thoảng còn hơi đỏ mặt một chút.

Lý Thanh Ngô hoàn toàn không hề hay biết, cúi đầu nói chuyện với thị nữ bên cạnh.

Thu Triệt chờ đến nhàm chán, tầm mắt loạn chuyển, bỗng nhiên phát hiện ra, bởi vì sau khi xuất giá thì phải búi tóc, lúc nàng cúi đầu, luôn sẽ lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn tinh tế sau gáy.

Đẹp không sao tả xiết.

Khó trách thiếu niên xuân tâm xao động.

Thu Triệt thường ngày lui tới cũng chưa từng chú ý đến những điều này, hôm nay không biết vì sao, đột nhiên kinh ngạc phát giác, ánh mắt nàng tựa hồ quá nửa thời gian đều dừng lại trên người Lý Thanh Ngô.

Thu Triệt rũ mắt trầm tư, lại đợi thêm rất lâu, rốt cuộc chờ được Lý Thanh Ngô xong việc.

Dao Đài đã sớm nhìn thấy Thu Triệt, thấy Lý Thanh Ngô còn định tiếp tục bận việc, liền cũng mang lên khăn che mặt, cười đẩy nàng một cái nói: "Không có việc gì nữa, hôm nay đã không còn chỗ nào cần ngươi, ngươi đi trước đi, xem Thu thành chủ chờ sốt ruột rồi."

Lý Thanh Ngô ngẫm nghĩ, mấy việc vụn vặt còn lại giao cho Dao Đài cũng có thể giải quyết, lại nghĩ đến Thu Triệt quả thật đã đợi nàng không ít thời gian, vì thế gật đầu, áy náy nói: "Vất vả ngươi rồi."

Dao Đài lắc đầu, cười nói: "Khách khí gì chứ, hôm nay vốn là ta phải xin lỗi ngươi mới đúng, tùy tiện nhúng tay vào chuyện của cô nương kia, làm hại các ngươi cũng phải ra mặt...... Thôi không nói nữa, mau về nhà đi."

Lý Thanh Ngô gật gật đầu, đi tới trước mặt Thu Triệt, bận rộn hồi lâu, rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.

Nàng nhẹ giọng nói: "Chờ lâu không? Xin lỗi... Có thể đi rồi."

Thu Triệt nói: "Không có."

Nàng đứng dậy, thấy chưởng quầy trẻ tuổi kia ngồi ở sau quầy, vẫn thường xuyên thất thần mà liếc qua bên này, trong lòng bỗng nổi lên vài phần kỳ quái, nói không rõ là tư vị gì.

Nàng hơi nghiêng người đi, dùng ánh mắt lạnh lùng chặn lại tầm nhìn của đối phương, phảng phất như tùy ý nói: "Đi thôi."

"Vị chưởng quầy trẻ tuổi kia là ai?"

Lý Thanh Ngô quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc người trẻ tuổi kia đã mất mát xoay đầu đi, nàng bỏ lỡ ánh mắt ngượng ngùng bối rối của đối phương.

Nàng thuận miệng đáp: "Là nhi tử của Chu lão bản, chưởng quầy trước, tên Chu Trúc, Chu lão bản tuổi cao, để con trai hắn tiếp quản Linh Lung Các."

Lý Thanh Ngô cười nói: "Hắn rất thông minh, tiếp quản tửu lâu chỉ cần một điểm là thông suốt, đáng tiếc không thích đọc sách, bằng không......"

Thu Triệt nhìn bộ dáng nàng đĩnh đạc nói chuyện, mạc danh cảm thấy quen thuộc.

Thu Triệt chậm rãi đi bên cạnh Lý Thanh Ngô, thấy nàng bỗng dừng lại, không khỏi nghiêng đầu hỏi: "Bằng không?"

Lý Thanh Ngô vốn định nói bằng không có lẽ còn có thể đỗ Trạng Nguyên, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng, nhớ tới Thu Triệt bên cạnh chính là Trạng Nguyên năm nay.

Trước mặt Thu Triệt mà nói những lời này, chẳng phải là hạ thấp Thu Triệt, nâng cao Chu Trúc sao?

Mặc dù Lý Thanh Ngô rõ ràng bản thân không có ý tứ này, nhưng như vậy có thể sẽ khiến Thu Triệt hiểu lầm, khó xử như vậy, nàng cũng không muốn nói ra.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Ngô bất giác hơi cứng người một chút.

Nàng từ khi nào......

Lại để ý đến cảm thụ của Thu Triệt như vậy?

Nghe thấy Thu Triệt hỏi, Lý Thanh Ngô giật mình hoàn hồn, lắc đầu như không có gì, nói: "Không có gì, chỉ là cảm khái đáng tiếc thôi."

Thu Triệt "Nga" một tiếng, còn muốn nói gì nữa, lại thấy Lý Thanh Ngô không biết nhớ tới điều gì, đã cúi đầu, một lần nữa rơi vào trầm mặc, liền cũng yên lặng ngậm miệng, không hỏi nữa.

Trước khi đi, Lý Thanh Ngô dẫn nàng đi gặp qua nữ hài vô tội bị liên lụy kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!