Trong đám đông, Phù Phong vừa định ra tay hạ gục, bỗng chậm nửa nhịp mà thu hồi bàn tay đang đặt trên trường đao.
Trên đài, Thu Triết há hốc mồm, nhất thời không biết phải phản bác nàng câu nào cho phải, sau một lúc lâu mới hoảng hốt tìm lại tiếng nói của mình: "Ngươi... Ngươi sao lại ở đây!"
"Ngươi cũng có mặt tại đây, ta vì sao không thể?" Thu Triệt lạnh lùng đáp lại một câu, rồi bỗng nhiên đưa tay ra chuyển động một cách nhẹ nhàng.
Chỉ thấy sắc mặt Thu Triết trước mặt trong chốc lát trắng bệch, phát ra một tiếng kêu bi thảm cực kỳ thảm thiết.
Lý Thanh Ngô hoảng sợ.
Đợi Thu Triệt nhè nhẹ buông tay ra, mọi người mới thấy được cả hai cổ tay của Thu Triết đã bị vặn cong xuống một cách kỳ quái.
Thu Triệt... trực tiếp vặn gãy cổ tay Thu Triết?
Lý Thanh Ngô kinh ngạc trợn mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của Thu Triệt, như thể người vừa mới đột nhiên động thủ không phải là nàng vậy.
Thu Triết đau đến mồ hôi đầy đầu, nhe răng trợn mắt, một bên lùi lại một bên oán hận buông lời hung ác: "Thu Triệt! Ta bây giờ là người của Thái Tử, ngươi dám động vào ta, chính là vũ nhục Thái Tử điện hạ!"
Lý Hằng Mậu âm u nhìn chằm chằm Thu Triệt, như thể hưởng ứng lời Thu Triết, liếc qua cổ tay Thu Triết, lạnh lùng mở miệng nói: "Thu đại nhân uy phong thật lớn, sao, cũng muốn dạy cho bổn cung một bài học?"
Thu Triết lập tức tìm được người tâm phúc, đúng lý hợp tình.
Chẳng sợ đau đớn, hắn giật cánh tay bị thương lên, cũng kiên cường mà cùng Thái Tử cáo trạng: "Không sai, điện hạ, Thu Triệt thật to gan lớn mật, ngày càng không đặt các ngươi vào mắt, ngài hãy nhanh dạy bảo nàng một chút——"
Đám người xung quanh vây xem tức khắc đều có chút không hiểu nguyên do.
Không phải nói hai người này là "Huynh đệ" sao?
Nhìn thế nào, chẳng giống thủ túc tình thâm, ngược lại càng giống kẻ thù?
Thu Triệt không lạnh không đạm bước tới một bước, như thể mới chú ý đến bên cạnh còn có Thái Tử, chậm rì rì nói: "Điện hạ, câu này hẳn là ta phải hỏi ngài mới đúng."
"Ta nghe người ta nói có kẻ cố ý gây rối trong ngày khai trương, còn đang nghĩ thật không có mắt, phá lệ ngu xuẩn, không ngờ, nguyên lai lại là điện hạ ngài a."
Thái Tử giọng điệu trầm xuống, tức giận đến mức người run lên, lại vẫn khó khăn kiềm chế cảm xúc của mình, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích: "... Ngươi có ý tứ gì?"
"Không có ý gì," Thu Triệt hơi mỉm cười, "Chỉ là nhắc nhở ngài một chút, lời ngài vừa nói sai rồi."
"Hiện giờ tân luật ban bố, không chỉ công chúa điện hạ có thể ra mặt kinh thương, bình dân nữ tử cũng có thể... thanh lâu nữ tử cũng vậy," Thu Triệt nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Đây là bệ hạ tự mình thông qua dự luật pháp lệnh, điện hạ không những không hiểu, thậm chí còn công nhiên chống lại tân luật."
"Nếu chuyện này truyền tới trước mặt bệ hạ......"
Nghĩ đến khả năng này, mặt Thái Tử lại đen kịt.
Hắn hoàn toàn không phải tư thế thản nhiên dựa ngồi, mà là nửa người khom xuống, tay nắm chặt tay vịn ghế, cơ hồ gân xanh nổi rõ lên.
Nhìn dáng vẻ, nếu không phải sức lực không đủ, hắn thậm chí muốn như Thu Triệt bóp gãy cổ tay Thu Triết vậy, tay không bóp nát tay vịn ghế.
Hai bên giằng co thật hồi lâu, Thái Tử chậm rãi nhìn lại, thu hồi ánh mắt mơ hồ lạnh lùng đầy phẫn nộ, đứng dậy thốt ra một chữ: "Đi."
Thu Triết bất an nhìn hắn suy nghĩ nửa ngày, lại suy tư ra một kết quả như vậy, tức khắc trợn tròn mắt.
Hắn vội vàng nói: "Điện hạ, không được, hắn như vậy khiêu khích ngài, thậm chí đến mức đe dọa ngài, ngài sao có thể nhẫn nhịn được..."
Thái Tử ngang tàng liếc hắn một cái, khiến hắn chưa kịp nói hết đã im bặt.
Hắn lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn, câm miệng."
Thu Triết run lên một chút, nhìn Thu Triệt, rồi lại nhìn Thái Tử, trong lòng oán độc nghĩ, hết tên này, đến tên kia, đều chỉ biết lấy hắn ra trút giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!