Chương 40: Đoàn Viên

Thu Triệt hướng về phía thư phòng đi, vừa đi vừa nói: "Nương ta không nói bậy gì với ngươi phải không? Nàng tuổi đã lớn, nói mấy lời không thể xem là thật, ngươi đừng để trong lòng."

Thu Triệt nói lời này có ý, sợ Vương thị còn đang vương vấn trong lòng, khuyên không được nàng, nên đổi hướng lại đi khuyên Lý Thanh Ngô.

Nhưng Lý Thanh Ngô cười cười, lại nói: "Nương thật tốt... Chỉ là đang nói, đã lâu lắm rồi không được cùng ngươi chung bàn ăn một bữa cơm."

Thu Triệt bước chân khựng lại một chút.

Nàng bỗng nhiên nhớ lại, đời trước khi Lý Thanh Ngô bị tiễn đi, nàng không yên tâm về Vương thị nên quay trở về ở lại Thu gia.

Nhưng lúc ấy hai người còn chưa quyết tâm cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Thu gia, Thu Triệt cũng giống như hiện tại, ngày ngày bận rộn với việc triều chính, chung đụng với nàng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Vương thị quen việc tự nuốt khổ vào lòng, nhìn thấy nàng bận việc cũng không than thở cùng nàng.

Những hạ nhân vốn thấy Thu Triệt đương thời quyền cao mà ngại sợ nàng vài phần, nhưng dù Thu Triệt nói không hoàn toàn đoạn tuyệt với Thu gia, nhưng vẫn bởi vụ việc hạ dược mà cùng phụ tử Thu gia có phần ngăn cách.

Phụ tử Thu Triệt nhiều lần vấp phải chướng ngại ở chỗ nàng, không thể trút giận lên người nàng, chỉ có thể lấy Vương thị làm đích, cố ý hoặc vô tình sai khiến bọn hạ nhân làm khó dễ.

Những người đó có chỗ dựa phía trên, lại thấy Vương thị im lặng chịu đựng không phản kháng, mới dần dần làm càn lên.

Thu Triệt thỉnh thoảng đi thăm nàng, phát hiện vài manh mối, cũng luôn bị nàng cười qua loa lấy lệ cho qua.

Có khi Thu Triệt hỏi nàng muốn gì, nàng vẫn luôn treo trên miệng, cũng chỉ có một câu: "Ngày nào đó chờ ngươi nghỉ phép, cùng nhau ăn bữa cơm."

"Chúng ta một nhà đoàn đoàn viên viên, ăn bữa cơm là tốt rồi."

Tâm nguyện ấy đơn giản biết mấy, nhưng Thu Triệt lại không có thời gian để ăn bữa cơm ấy với nàng.

Chờ nàng có thời gian, cũng đã quên mất lời hứa về bữa cơm ấy.

Mãi đến vài năm sau, Vương thị cuối cùng chết trong một mùa hè nóng bức bình thường, bị người tra tấn đến chết.

Khi nàng chết, Thu Triệt mới vừa thăng quan, vui mừng khôn xiết trở về phủ, lại đón nhận tin dữ mẫu thân ngã đầu xuống giếng nước khi đang giặt giũ vì quá mệt mỏi.

Cũng vì thế, Thu Triệt mới biết được mẫu thân mấy năm qua sống những ngày tháng như thế nào.

Sau khi trọng sinh, nàng mới có thể quyết đoán đưa Vương thị rời khỏi Thu gia, chính vì không muốn lặp lại vết xe đổ.

Thu Triệt nhớ rõ, khi Vương thị được vớt lên, môi tái nhợt, hơi thở đã vô cùng yếu ớt.

Thu Triệt ôm nàng vào lòng, cũng không biết mình nên lộ biểu tình như thế nào.

Khóc cũng không khóc nổi, biểu lộ gì cũng chẳng ra gì, chỉ biết gọi: "Nương."

Nàng nói: "Nương, ngươi tỉnh lại đi."

Vương thị cũng liền thật sự tỉnh.

Nàng run run môi, nói không nên lời.

Thu Triệt hai mắt đẫm lệ, mông lung nắm tay nàng, phát hiện tay nàng run run, như muốn viết gì.

Nhưng khi nàng viết được nửa chừng trên lòng bàn tay, tay Vương thị liền buông ra.

Giống như chỉ trong cơn hôn mê, nghe được tiếng hài tử lâu ngày không gặp, nên mở mắt nhìn Thu Triệt lần cuối cùng.

Rất lâu sau, trong đêm lạnh lẽo nào đó, nhân gian thắp lên muôn vàn ngọn đèn dầu.

Nhưng không có một ngọn đèn nào thuộc về Thu Triệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!