Chương 4: Chạy Đi

"Chủ tử," Ngọc Minh hành lễ nói, "Thu lão gia phái người tới thỉnh ngài đi một chuyến đến sảnh ngoài."

Thu Triệt cũng không ngẩng lên, thay sang quyển sách tiếp theo đọc: "Không đi."

Ngọc Minh lo lắng nói: "Ta thấy Thu lão gia hôm nay tựa hồ thật sự rất tức giận...... Chủ tử, thật sự không ngại sao?"

Nàng cùng muội muội mới vào phủ hai ngày, nhưng cũng đã nhìn ra được Thu Sơ Đông căn bản không xem trọng chủ tử nhà mình, người trong phủ ngay cả hạ nhân dù ngoài mặt hòa khí nhưng trong lòng lại không phục.

Nàng tất nhiên không hy vọng chủ tử bị người khác gông cùm xiềng xích, chỉ sợ chủ tử nếu nhất thời hành động theo cảm tính, ngày sau chỉ sợ sẽ hối hận.

"Hắn tức giận, là vì ta khiến hắn mất mặt trước người ngoài, lại còn là bảo bối nhi tử của hắn."

Thu Triệt cười nhẹ, đáy mắt lại mang theo vài phần giễu cợt nói: "Yên tâm, hiện tại ta đã không giống xưa, trong người có chức quan. Hắn còn muốn dựa vào ta để khiến Thu gia hưng vượng lớn mạnh, sẽ không làm gì được ta."

Ngọc Minh lúc này mới yên lòng.

Thu Triệt uống một ngụm nước, hỏi: "Nói chuyện khác đi, ba ngày kỳ hạn đã đặt ra, mấy ngày nay ta quan sát, các ngươi hai người đều có sở trường riêng. Ngươi tựa hồ càng giỏi tính toán, ứng đối giao tiếp cũng mang phong phạm đại gia. Còn Ngọc Nghiên thì tâm tính thuần hậu, tuy không giỏi ăn nói, nhưng lại có thiên phú trong việc luyện võ......"

Thấy hai người đều vẻ mặt mờ mịt ngây ngốc, Thu Triệt có chút bất đắc dĩ:

"Ý ta là, sau này ngươi làm quản sự bên người ta, phụ trách thu thập tình báo, giao tế qua lại, cùng quản lý thu chi lợi nhuận."

"Còn Ngọc Nghiên thì từ ngày mai bắt đầu chính thức luyện võ, chờ đến khi có thành tựu, sẽ là nữ thị vệ đầu tiên dưới trướng ta."

Ngọc Minh nghe xong, hơi ngẩn người: "Nô...... thuộc hạ đối với an bài của công tử không có ý kiến, chỉ là Ngọc Nghiên dù sao cũng là nữ tử, làm sao có thể đảm nhiệm chức thị vệ?"

"Ta có thể."

Không biết từ đâu xuất hiện, Ngọc Nghiên bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói với Ngọc Minh: "Tỷ, ta có thể. Ta thích luyện võ, ta có thể làm thị vệ."

Ngọc Minh nhíu mày, vì sự xuất hiện thất lễ l* m*ng của muội muội.

Nàng kéo Ngọc Nghiên ra sau, vừa định mở miệng nói, Thu Triệt lại buông chén trà trong tay xuống, bình tĩnh ngắt lời: "Nàng đã có thiên phú này, lại có quyết tâm này —— vậy vì sao không thể để nàng làm? Nam nhân có thể làm được, nữ nhân vì sao lại không thể?"

"Nhưng......"

"Ngọc Minh," Thu Triệt nhẹ giọng nói, "Ta đã nói rồi, thứ ta muốn không phải là nha hoàn, mà là thuộc hạ."

"Ngươi đoán xem, ngày đó ở chỗ người môi giới, vì sao ta không chọn hai nam tử lực tráng? Ngược lại, lại chọn các ngươi?"

Đúng vậy.

Vì sao lại chọn các nàng?

Rõ ràng có nhiều người như vậy, các nàng hẳn là không nổi bật nhất.

Ngọc Minh sững sờ: "Chủ tử......"

"Xuất phát từ một loại trực giác nào đó, ta cảm thấy các ngươi sẽ không cam lòng có một ngày bị một vị quý công tử hoặc lão nhân có tiền nào đó chọn trúng mua về phủ, làm một nha hoàn cả đời cũng không thể rời khỏi hậu viện, hoặc vĩnh viễn không thể có được ánh sáng và sủng ái."

Hai tỷ muội nghe vậy, tưởng tượng ra hình ảnh kia, không khỏi rùng mình một cái.

"Cho nên ta mua các ngươi."

"Nhưng các ngươi có quyền tự do lưu lại hay rời đi, ta không ép buộc. Điểm này ta đã nói rất rõ ràng từ đầu."

Thu Triệt xoa trán, lại hỏi: "Vậy nên, nếu ta không xem thường các ngươi, các ngươi vì sao lại phải xem thường chính mình?"

"Nhớ kỹ, nếu đã tự xem mình thấp hơn người khác một bậc, thì sẽ vĩnh viễn thấp hơn một bậc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!