Người nọ mặc váy dài màu hồng nhạt, trang điểm như một tiểu thư nhà bình thường, tư thái tinh tế lả lướt, hai bên có người hầu hạ vây quanh.
Đang lặng lẽ, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Giữa trán điểm chu sa, trên mặt điểm chút son môi phấn hồng.
Mỹ lệ không gì sánh được.
Nhưng bất đồng với nét mặt của những nữ tử khác hoặc cuồng nhiệt hoặc ngượng ngùng, nàng từ đầu đến cuối biểu tình đều không thay đổi.
Không có ném hoa, cũng không có tặng quả, chỉ là mang theo nụ cười nhạt vừa vặn, tựa như trời sinh đã treo trên mặt ——
Đôi mắt như có đốm lửa cháy không dứt.
Chính là Lý Thanh Ngô.
Hai người mắt đối mắt qua khoảng không, Lý Thanh Ngô dường như không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ một chút, sau đó là người đầu tiên vội vàng dời mắt đi, bóng dáng rất nhanh biến mất sau lầu các.
Cửa sổ bị người đóng lại.
Thu Triệt cũng như có điều suy nghĩ thu hồi ánh mắt.
Ngay sau đó, một bóng người phóng ngựa chen vào tầm mắt........
Tiếng người náo nhiệt ven đường dần dần đi xa, Lý Thanh Ngô ngồi bên bàn, nhớ lại khoảnh khắc người nọ ngẩng đầu kinh diễm nhìn lướt qua, tim đập vẫn chưa bình phục lại.
Nàng vỗ ngực trấn định nỗi kinh hoảng, thấp giọng hỏi Phục Linh: "Như thế nào? Người đi rồi sao?"
"Đi xa rồi." Phục Linh buông rèm cửa sổ xuống, xoay người nhìn Lý Thanh Ngô vẫn còn kinh hồn chưa định, bất đắc dĩ bĩu môi, bước lên giúp nàng rót nước, "Điện hạ, ngài......"
"Suỵt." Lý Thanh Ngô nhẹ giọng ngắt lời nàng, "Ở bên ngoài, phải gọi ta là tiểu thư."
Phục Linh vội nói: "Tiểu thư, nô tỳ ý là, vị Trạng nguyên lang kia chẳng qua là đẹp một chút. Nhưng năm nay trúng cử ba người đứng đầu, hai vị kia cũng đều tài hoa tuyệt diễm...... Vì sao tiểu thư lại chỉ đặc biệt ưu ái vị công tử họ Thu này mà danh tính còn chưa rõ? Còn cố ý......"
Cố ý lén trốn khỏi cung chỉ để nhìn trộm hắn một cái.
Chuyện này mà để bệ hạ biết được, thật sự là họa lớn không nhỏ, ăn không hết còn gói đem theo.
Lý Thanh Ngô nhấp một ngụm nước, ôn tồn nói: "Hắn đẹp, lại là đệ nhất danh bảng, làm người cũng thập phần chính trực lương thiện...... Như vậy còn chưa đủ để ta ưu ái hắn sao?"
Phục Linh thầm nghĩ, những điều khác còn chưa bàn, nhưng ngài nói "chính trực lương thiện" này là từ đâu biết được chứ?
Nhưng nàng không nói ra, cửa lầu các đã bị người ta đột nhiên đá văng.
Phục Linh cả kinh, theo bản năng quay đầu trách mắng: "To gan! Là người nào dám ——"
Lời còn chưa dứt, vừa thấy mấy tên thị vệ mang đao vây quanh một người khí thế bất phàm, âm thanh của Phục Linh lập tức im bặt.
Lý Thanh Ngô đứng dậy, không chút hoảng loạn kéo lấy nàng, vững vàng hành lễ nói: "Bệ hạ vạn an."
Phục Linh như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống, các cung nữ trong phòng cũng nhất thời quỳ đầy đất.
Lý Thanh Ngô cúi đầu, không nghe thấy tiếng nói gì thêm, liền cứ thế bất động ngồi yên, duy trì tư thế kia như tượng.
Nhưng hai tay nắm chặt giấu bên người vậy mà lại khẽ run không dễ phát hiện, bại lộ sự căng thẳng của nàng.
Lần này nàng ra khỏi cung, không có bất kỳ chiếu thư hay cung lệnh nào, hoàn toàn là chuồn êm ra ngoài.
"Trẫm cũng không biết khi nào ngươi có gan to như vậy, dám tự ý ra khỏi cung?" Giọng hoàng đế uy nghiêm, lạnh lùng cuối cùng cũng vang lên, "Nhạc Hòa, ngươi xưa nay là người biết lễ thủ lễ...... Không bằng hôm nay, cũng cho trẫm một lời giải thích hợp lý?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!