Chương 25: Hiểu không?

Phòng ngủ chìm trong không khí tĩnh lặng thật lâu, thậm chí lâu đến mức có chút xấu hổ.

Thu Triệt không nhận được câu trả lời mình mong đợi, vì thế nghĩ nghĩ một lát, lại trong bầu không khí trầm mặc khiến người ta nghẹt thở ấy nàng đổi cách hỏi uyển chuyển hơn:

"Khi ta cầu chỉ bệ hạ tứ hôn, hắn nói với ta, ngươi trước đây cũng từng mở lời cầu hôn sự này."

"Lúc đó ngươi đã nhận thức ta rồi sao?"

Nhưng Lý Thanh Ngô lại im lặng một lúc lâu, cúi đầu xuống, một lần nữa tránh ánh mắt của nàng.

Khẽ giọng nói: "Chỉ là gặp mặt một lần."

Gặp mặt một lần? Là lần nào?

Có phải là lần trên lầu các kia không?

Thu Triệt hơi nhíu mày, thực ra trong lòng cũng không mấy tin tưởng vào tính chân thật của những lời này.

Nhưng thấy Lý Thanh Ngô cúi đầu, không ngừng vò loạn khăn tay, trông có vẻ vô cùng khẩn trương vì câu hỏi này.

Thu Triệt đột nhiên mất đi hứng thú truy vấn.

Cuối cùng vẫn không tiếp tục hỏi thêm.

Thu Triệt hơi hé môi, giơ tay lên, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt lên vai đối phương.

Ngàn vạn nghi ngờ, cuối cùng hóa thành một câu thở dài: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Ngày mai còn nhiều việc.

Nàng xoay người, vừa mới nằm lên giường định nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nghe thấy giọng nói khẽ khàng của Lý Thanh Ngô: "Chúng ta... ngủ chung một giường sao?"

Thu Triệt trợn mắt, ngữ khí có phần mệt mỏi lười biếng: "Đều là nữ tử, ngươi sợ cái gì?"

Lý Thanh Ngô: "......"

Lúc nói chuyện, tay Thu Triệt trong chăn đã sờ phải cái gì đó.

Lấy ra nhìn, thì ra là một chiếc khăn trắng lớn.

Nghĩ là khăn của Lý Thanh Ngô, Thu Triệt ngẩn người một chút, rồi lại đặt trở về.

Lý Thanh Ngô trước khi đi ngủ, bỗng dưng khựng lại, không hiểu sao nhìn về phía mép giường bị màn che khuất một nửa.

Thu Triệt đang nửa nằm dựa vào đầu giường, mái tóc dài buông rủ qua vai, nhắm mắt, hô hấp đã trở nên đều đặn.

Ngày thường gương mặt Thu Triệt luôn mang theo sự trầm ổn, nội liễm vốn không nên có ở tuổi này, hiếm khi lộ ra vài phần sinh động. Tựa như trái tim kia của Lý Thanh Ngô vốn đã tĩnh lặng thật lâu, nay bỗng vang lên một nhịp đập rõ ràng.

Cũng chỉ khi nhắm mắt lại, những điều mệt mỏi, thâm trầm, khiến người không thể nhìn thấu, mới có thể tạm thời biến mất khỏi gương mặt nàng, làm cho toàn thân nàng trở nên minh diễm, những góc cạnh trở nên mềm mại hơn một chút.

Lý Thanh Ngô nhìn nàng vài lần, rồi sau đó như bị ma xui quỷ khiến quay đầu đi.

Học theo chính mình ở trong giấc mộng mông lung từng làm, nàng đem chiếc lược gỗ kia, tay chân nhẹ nhàng, tinh tế dùng khăn bọc lại, rồi nhét vào túi trong tay áo.

Chính nàng cũng không rõ vì sao lại muốn làm như vậy.

Nếu phải giải thích, có lẽ... là giấc mộng không đầu không đuôi kia đã khiến nàng có chút lo sợ bất an khó gọi tên.

Đêm này, hai người không nói chuyện gì thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!