Có câu nói rằng, nhân sinh tứ đại hỉ sự, bất quá là: cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri, đêm động phòng hoa chúc, cùng kim bảng đề danh.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, bốn kiện hỉ sự này, Thu Triệt đã đạt được hai cái.
Trong kinh thành không ai không cảm khái về sự nổi bật vô song của nàng, tiền đồ nhất định bất khả hạn lượng.
Cái gì gọi là chênh lệch? Chính là như vậy đi.
Trước đó, nhóm công tử cùng tuổi đều bị mẫu thân nhà mình xách tai hung hăng giáo huấn một trận, đối với Thu Triệt thì ghen ghét đến ngứa răng.
Trong số đó đương nhiên cũng bao gồm Ngô Dịch Khởi.
Đại khái là do nghẹn không nổi chuyện vị hôn thê dự định của mình đột nhiên bị Thu Triệt giành mất, hắn liền mang theo vài thiếu gia nhà giàu khác kéo Thu Triệt đi uống rượu.
Nhưng mọi người còn chưa ngồi xuống hết, nàng đã nhanh chóng lấy cớ không thể uống rượu, sớm cáo từ rời tiệc.
Mọi người đều nhìn nhau với ánh mắt ý vị thâm trường, rất "săn sóc" mà không ai khuyên thêm nữa.
Nguyên bản theo tục lệ, còn phải nháo động phòng.
Nhưng Thu Triệt như thể suy tư gì đó rồi nói một câu: "Đã quên còn có quy củ này sao... Ngày khác lại tu lại bản dự thảo này đi?" Khiến cho mọi người hai mặt nhìn nhau, đứng lặng tại chỗ.
Ai cũng thấy được nàng bất mãn không vui, không dám nhắc lại.
—— Nói giỡn gì chứ, đây chính là người có thể ở triều đình khẩu chiến đối đáp đàn áp các ngôn quan.
Bọn họ điên rồi mới dám tại ngày đại hỉ như thế này đi chọc giận đối phương.
Chỉ là bọn hắn không biết chính là, cái cớ Thu Triệt viện ra thật ra không phải lấy cớ, mà thật sự tửu lượng nàng không chịu nổi.
Mấy chén này xuống bụng, nàng cũng đã có chút choáng váng đầu óc, nhưng nàng say rượu vừa không ngã trái ngã phải, cũng không nổi điên điên cuồng hét lên, càng không hồ ngôn loạn ngữ, ngược lại thập phần nội liễm.
Nhìn so với bình thường còn muốn bình tĩnh một ít, thậm chí càng thêm dọa người.
Phục Linh thấy nàng ngẩn người, mặt lại lạnh lùng bước vào phòng, trong lòng không khỏi thầm thì oán trách:
Nam nhân quả nhiên đều cùng một bộ đức hạnh, gấp gáp quá thể.
Sau đó đỏ mặt, tay chân nhẹ nhàng tiến lên đóng cửa lại cho hai người.
Phù Phong thì ngồi xổm trên nóc nhà dùng nhánh cây vẽ xoắn ốc, vừa vẽ vừa u oán lẩm bẩm: "Vì sao lại muốn đem điện hạ tứ hôn cho hắn, vì sao, vì sao, vì sao..."
Một bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai hắn.
"Này, ngươi lẩm bẩm cái gì đấy?"
Phù Phong hoảng sợ, theo bản năng ném nhánh cây nhảy dựng lên, tay nắm chặt trường đao bên hông, căng thẳng mặt mày nói: "Ai?!"
Ngọc Nghiên chớp chớp mắt: "Phản ứng lớn như vậy làm gì, ta tên Ngọc Nghiên —— ngươi chính là người công tử nhắc tới kia, thích trưng cái bộ mặt xấu xí
- Phù Phong?"
Phù Phong nhíu mày: "... Ngươi, ngươi là người của Thu Triệt?"
"Đúng vậy."
Hắn hoài nghi nói: "Hắn làm sao biết ta?"
Ngay sau đó chợt tỉnh ngộ, mặt lộ vẻ bừng tỉnh, căm giận nói: "Hắn quả nhiên sớm có mưu đồ, đến ngay cả ta là ai cũng đã biết rõ, định là sớm đã có tâm dò xét qua, điện hạ khẳng định bị hắn lừa gạt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!