Chương 2: Tái Ngộ

Thu Triệt thi đình thật sự thuận lợi.

Đời trước lúc thi đình, nàng chỉ dựa vào ký ức bao năm đọc sách, trung quy trung củ mà trả lời bài thi.

Tuy rằng cuối cùng cũng đỗ đạt Trạng Nguyên, nhưng lại không được hoàng đế coi trọng.

Thành ra ở Hàn Lâm Viện lãnh chức tu soạn hoang phí mấy năm trời, mới rốt cuộc bò lên được chức Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Mà đời này, hiện giờ Thu Triệt cũng đã là cáo già lăn lộn mười năm nơi quan trường.

Giám khảo ra đề thi, có là vấn đề sớm cách đây tám trăm năm nàng cũng sẽ giải quyết được, giải đáp tự nhiên dễ như trở bàn tay.

Đến ngày thi đình, hoàng đế khoan thai đến muộn, không có gióng trống khua chiêng gì, chỉ là trong lúc y phục minh hoàng lướt qua bên người, bị Thu Triệt thoáng liếc thấy.

Thu Triệt nắm chặt bút, rũ mắt như đang suy tư đề mục, có chút xuất thần.

Đương kim hoàng đế Lý Thức đang độ tuổi xuân, nhưng nhiều năm trước là do Thái hậu nhiếp chính, mãi đến ba năm trước sau biến cố Huyền Âm mới đoạt lại hoàng quyền, hiện đang gấp gáp muốn thu nhân tài để chứng minh năng lực bản thân.

Lần thi đình này, cũng phá lệ coi trọng.

Thu Triệt biết, đây là cơ hội để nàng xuất đầu.

Nàng vô số lần hồi tưởng con đường từng đi, từ đời trước đến đời này — thế huynh trưởng nhập học đọc sách, trước sau là chuyện duy nhất nàng chưa từng hối hận, cũng là lựa chọn chính xác nhất nàng từng làm.

Chỉ có rời khỏi Thu gia, đi đến nơi quyền cao chức trọng, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh bị người người giẫm đạp.

Khoa cử, là cơ hội lớn nhất của nàng.

Thu Triệt là người đầu tiên hạ bút. Trong Bảo Hòa Điện rộng lớn như vậy, yên tĩnh đến mức không một tiếng động, tiếng ngòi bút chạm xuống giấy, mực rơi đúng nhịp cũng nghe rõ ràng.

Hoàng đế Lý Thức đứng phía sau điện, nghe tiếng thì đưa mắt nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên mặt thư sinh trẻ tuổi tuấn tú mang vẻ nắm chắc thắng lợi kia, đưa tay ra phía thái giám bên cạnh là Phúc Tử, thấp giọng hỏi: "Người đó là ai?"

Phúc Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng thấp giọng đáp: "Vị kia tên Thu Triệt, nhị công tử nhà Thu gia, là người đỗ hội nguyên kỳ thi hội vừa rồi."

Hoàng đế hơi hơi nheo mắt: "Thu gia? Là Thu gia nào?"

Phúc Tử liền cong lưng thấp hơn nữa: "Là... hẳn là cái Thu gia kia của ba năm trước."

Hoàng đế không nói nữa.

Phúc Tử lén liếc một cái, thấy vẻ mặt hoàng đế vốn có chút hứng thú lập tức lại trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Hắn thầm than một hơi, nghĩ bụng: Đáng tiếc.

Thi đình qua đi, phải đến ngày thứ ba mới có thể yết bảng xướng danh.

Ra khỏi cửa cung, lúc này bầu không khí giữa các thí sinh mới dịu xuống, Thu Triệt nghe thấy có người thì thầm: "Vương huynh thấy lần thi đình này, ai có thể đỗ Trạng Nguyên?"

"Đương nhiên là công tử Ngô gia, Ngô Dịch Khởi, đệ nhất tài tử Kinh thành, tuyệt đối không phải hư danh."

"Ta thấy cũng chưa chắc, lần thi hội vừa rồi đệ nhất danh bảng chẳng phải là một kẻ vô danh tiểu tốt con di nương (vợ lẽ) sao? Nghe nói đến từ Thu gia ở Giang Nam..."

"Thế gia đại tộc kín tiếng, nào phải để ngươi và ta, những học sinh hàn môn tùy ý luận bàn?" Một thư sinh áo lam không đồng tình nói, "Vẫn là đừng nghị luận mấy chuyện này trước cửa cung thì hơn. Chư vị, mau đi thôi."

Mọi người lập tức im bặt.

Thu Triệt vốn đi đằng trước, dáng vẻ ung dung thanh thản, như người vô hình, nghe vậy liền liếc nhìn đối phương một cái, vừa khéo chạm phải tầm mắt của nam tử kia.

Hắn thoải mái hào phóng cười chắp tay chào, rồi cùng các học sinh khác xoay người rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!