Chương 19: Quá Tình Quan

"Khám không ra?"

Thu Triệt vội vã chạy tới, liền thấy Ngọc Minh nghênh đón, sắc mặt ngưng trọng, hạ giọng nói: "Đúng vậy."

"Đại phu được mời đến là Trần Xuân Hồi, diệu thủ nổi danh trong thành, ngay cả hắn cũng nói là không khám ra, sợ là..."

Thu Triệt hơi suy nghĩ, rồi quay đầu, nhìn về phía lão nhân bị bịt mắt đang ngồi bên cạnh trên ghế đá: "Trần tiên sinh, ta có một chuyện không rõ."

Lão đại phu run run rẩy rẩy nói: "Ngài cứ nói."

"Không biết, ngươi có từng nghe qua loại dược tên mê điệt hương của Nam Di?"

Trần Xuân Hồi lập tức hiểu được ý nàng, liền dứt khoát phủ nhận: "Không có khả năng. Nếu là loại mê dược bình thường, cho dù xuất xứ từ Nam Di, cũng tuyệt đối không thể khiến mạch tượng hỗn loạn như vậy... Bất quá, nói đến đây, lão phu thật sự nhớ tới ——"

Không phải mê điệt hương?

Trong lòng Thu Triệt nhảy dựng: "Cái gì?"

Trần Xuân Hồi do dự một chút: "Mạch tượng của cô nương kia, lại cực kỳ giống với một loại tà môn mê dược khác của Nam Di... Loại đó là dùng mê điệt hương làm dẫn, hòa với máu tình nhân rồi điều chế thành hương."

"Nhưng loại hương này vẫn luôn chỉ tồn tại trong lời đồn, phương pháp nghe qua thì có vẻ đơn giản, lại chưa từng nghe nói có người thật sự chế được... Lão phu cũng chưa từng gặp qua."

Thu Triệt gần như lập tức nghĩ đến vết thương trên đầu ngón tay của Lý Thanh Ngô.

Nàng chà xát đầu ngón tay, bất giác bắt đầu thấy lo lắng: "Loại hương này, khác gì với mê điệt hương?"

"Phàm là người ngửi phải loại hương này, đều sẽ xuất hiện tình trạng tương tự như trúng mê điệt hương. Nhưng điểm khác biệt là, mê điệt hương vẫn còn lưu lại dấu vết, lại có thể dùng thuốc giải. Còn loại độc hương này tuy rằng hiệu lực ngắn dài bất định, nhưng khi vết máu khô đi liền biến mất, nhưng một khi trúng độc, thì không có thuốc nào cứu được.

So với nói là độc, chẳng thà nói là cổ ——"

Thấy Thu Triệt không lên tiếng, Trần Xuân Hồi trầm ngâm một lát rồi nói thêm: "Nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô phương cứu chữa."

"Mỗi ba tháng, cổ độc tất sẽ phát tác một lần. Nếu không có... 'tình sự' sơ giải, thì người trúng cổ phải chịu đựng đau đớn suốt hai canh giờ. Lần phát tác sau sẽ càng thêm thống khổ, thần trí tán loạn, thậm chí bạo khởi đả thương người khác."

"Sau ba lần như thế, cổ độc mới có thể được giải."

Không khí trong viện tức thì trở nên ngưng trệ.

Dao Đài đứng bên cạnh, trừ bỏ kinh ngạc ban đầu, liền hiện ra vẻ mặt đầy hứng thú.

Ngọc Minh và Ngọc Nghiên lén lút đánh giá sắc mặt của Thu Triệt, còn nha hoàn mới đến thì không dám thở mạnh một tiếng.

Phục Linh bị Thu Triệt mang về cũng đứng ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tình huống lại thành ra như vậy.

Hồi lâu sau, chỉ nghe thấy Thu Triệt mặt không đổi sắc hỏi: "...... Khi giải cổ, đối với người giải cổ có yêu cầu gì không?"

Trần Xuân Hồi lắc đầu: "Chưa từng nghe lời đồn nói việc giải độc có yêu cầu gì, nhưng mà... cũng cần nhớ kỹ, theo lời đồn thì sau khi cổ được giải, người trúng cổ sẽ bị ảnh hưởng bởi hiệu quả của dược, tình căn với người giải cổ sẽ bén rễ rất sâu, không phải người ấy thì không được."

"Cho nên lão phu khuyên... vẫn nên thận trọng suy xét việc lựa chọn người giải cổ cho thỏa đáng."

"Hương này tên gì?"

"Quá tình quan."

......

Khi Thu Triệt đẩy cửa bước vào, không để ý tới sắc mặt phức tạp của mấy người phía sau.

Phục Linh tuy rằng muốn ngăn cản, nhưng mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng tái mặt không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!