Quả thực là câu hỏi hay.
Thái Hậu cũng mở to mắt ra, định nghe thử xem Thu Triệt sẽ trả lời thế nào.
Trước mặt bao người, chỉ thấy Thu Triệt bình tĩnh đáp: "Hồi bệ hạ, lúc vi thần rời nhà, phụ thân vi thần chính là mặc bộ y phục này. Vi thần ở nhà vẫn luôn kính trọng phụ thân... cũng không hỏi nhiều lời, sợ chọc phụ thân phiền lòng, chỉ nghĩ hôm nay phụ thân ăn mặc mộc mạc một chút, vi thần cũng không nghĩ nhiều."
Giọng nói của nàng bình tĩnh.
Không hề vì Thu Sơ Đông phản bác mà cảm thấy tức đến muốn hộc máu, cũng không vì Lý Thức nghi ngờ mà trở nên nôn nóng vạn phần.
Cùng lúc đó, Ngô Dịch Khởi lại lần nữa bước ra, giơ tay nói: "Bệ hạ, việc này vi thần có thể làm chứng! Vừa rồi vi thần đã thấy hai người họ trong yến tiệc, Thu huynh lúc ấy rõ ràng không biết Thu Triết muốn tới, vi thần còn hỏi qua hắn."
Thu Sơ Đông kinh hoảng kêu lên: "Bệ hạ, nàng nói bậy... bọn họ đều nói bậy, bệ hạ, ngài ngàn vạn lần đừng tin bọn họ!"
Hắn quỳ xuống đất, quỳ rồi còn dùng đầu gối trượt lên định kéo áo Hoàng đế, lại bị Thu Triệt đưa tay giữ chặt lấy một bên vai.
"Phụ thân," nàng dùng chút lực, dùng ánh mắt cảnh cáo, ngưng trọng nói: "Ngươi đừng hồ nháo nữa, cũng đừng lại thiên vị huynh trưởng... Trước mặt bệ hạ, vẫn nên nói thật thì hơn."
Thu Sơ Đông muốn phản bác, muốn hất tay nàng ra, muốn chỉ vào mặt nàng mà chửi ầm lên: Nói thật cái đầu ngươi, ngươi thử nghe xem chính mình đang nói cái gì đi!
Nhưng hắn căn bản không nhúc nhích được.
Nghĩ tới lúc nãy Hoàng đế đột nhiên nổi giận đánh người, hắn run rẩy môi, cuối cùng vẫn là thất hồn lạc phách mà cúi đầu.
Lý Thức nhìn chằm chằm Thu Triệt một lát, bỗng dưng mỉm cười: "Rất tốt. Thu ái khanh, đứng lên đi."
Thật ra thì câu hỏi này có đáp án hay không cũng không quan trọng.
Bởi vì bất kể Thu Sơ Đông nói thật hay nói dối, đối với Hoàng đế mà nói thì đều là lén lút xâm nhập vào cung, không cần biết là ai, cũng đều có tội.
Quan trọng là phản ứng của Thu Triệt.
Hoàng đế hỏi câu này, kỳ thực chính là bắt đầu nảy sinh hứng thú với nàng. Có nói dối Hoàng đế hay không cũng không sao, hắn chỉ muốn xem phản ứng của Thu Triệt, muốn nghe thử nàng sẽ trả lời thế nào.
Mà bây giờ rõ ràng, đáp án làm Hoàng đế rất vừa lòng.
Thu Triết nghe cái biết cái không, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, không rõ vì sao vừa rồi còn cùng nhau quỳ, mà Thu Triệt giờ đã có thể đứng lên rồi.
Hắn đầy đầu mờ mịt vô thố, ngay sau đó ánh mắt liền có chốn để gửi gắm, oán giận nhìn chằm chằm bóng dáng kia, nghĩ thầm: Đều tại Thu Triệt!
Nếu như nàng có thể sớm một chút đứng ra gánh tội thay cho hắn, thì chẳng phải hắn đã bình yên vô sự rồi sao?
Thật là không nhớ đến chút tình thủ túc!
Lý Thức phất tay áo đứng dậy, nói: "Thu ái khanh lúc lâm nguy mà không loạn, rất có phong phạm lương tài —— vụ án này lại liên lụy sâu với phụ thân và huynh trưởng của ngươi, chi bằng giao toàn quyền cho ngươi xử lý."
"Trước mắt, hai người này ......" Lý Thức nhìn phụ tử Thu gia, cau mày nghĩ một chút: "Phụ thân và huynh trưởng của Thu ái khanh, cùng với mấy cung nữ, nội thị này...... trước tạm giam tại Đại Lý Tự, chờ xử lý. Trước khi tra ra manh mối, không được tự tiện rời đi."
"Thu ái khanh, ngươi không có ý kiến chứ?"
Thu Triệt hơi kéo khóe miệng, làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ "không muốn nhưng chỉ có thể đồng ý": "Vi thần, không có ý kiến."
Thu Sơ Đông và Thu Triết thì đúng là có rất nhiều ý kiến, nhưng Hoàng đế căn bản không thèm để ý đến bọn họ.
Hắn hài lòng gật gật đầu.
"Rốt cuộc là người phương nào trong cung hạ mê điệt hương này, lại là ai bày ra toàn bộ kế hoạch này......" Lý Thức dừng lại, trầm giọng nói: "Hy vọng ngươi có thể sớm cho trẫm một câu trả lời."
Hửm?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!