Thu Triệt thật vất vả mới ném đi được Ngô Dịch Khởi, vừa theo phương hướng mơ hồ trong trí nhớ đi được một nửa đoạn đường, liền trông thấy thân ảnh của Lý Thanh Ngô.
Cũng không biết nàng làm sao lại nhận ra được mình...... nhưng quả thật đã nhận ra...... như thể gặp ma vậy.
Phát hiện sau khi nghe thấy Thu Triệt đáp lại, Lý Thanh Ngô rõ ràng buông lỏng phản ứng, Thu Triệt cụp mắt xuống, trong mắt thoáng hiện lên vài phần suy nghĩ sâu xa.
Lý Thanh Ngô cả người đều đang run rẩy, cố tình đôi tay lại bị Thu Triệt đè lên người, muốn quay đầu nhìn động tác của đối phương cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Thu Triệt vì thế càng thêm mấy phần đè lại tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, phía trước có người."
Lý Thanh Ngô chớp chớp mắt chậm nửa nhịp, lông mi khẽ run.
Tuy rằng không nói lời nào, nhưng vẫn khiến Thu Triệt lập tức hiểu được ý tứ của nàng: Có người, không phải vừa đúng lúc sao?
Tình huống hiện tại của nàng, đang lo không tìm được người gọi thái y đến chẩn trị cơ mà.
Thu Triệt ra hiệu bảo nàng ngẩng đầu lên nhìn thử.
Lý Thanh Ngô theo ánh mắt nàng, ngẩng đầu nhìn qua, lập tức cả kinh.
Bên cạnh hồ Cẩm Lý có một mảng núi giả liên miên không dứt, cao thấp không đều, hình dáng muôn vẻ.
Nó không cao ngất, nhưng cũng tuyệt đối không thấp, có thể che khuất được rất nhiều thứ.
Bao gồm cả những kẻ bí ẩn trong cung mà không ai nhận ra được.
"Nương nương sao đột nhiên đến nơi này?... Ngài không phải đang tham gia cung yến sao?"
"Nhớ ngươi, liền lấy cớ đi ra," thanh âm nữ nhân rất nhỏ, chỉ có vài ba tiếng gió thổi tới tai hai người, "... Không được sao?"
"... Ngài lấy cớ gì?" Nam nhân có phần bất an, "Vạn nhất để bệ hạ phát hiện..."
"Bổn cung nói bổn cung mệt rồi, hắn liền đồng ý."
Hoàng hậu cười nhạt: "An tâm đi, hắn hiện tại đang phiền lòng vì chuyện tứ hôn của tiểu tiện nhân Nhạc Hòa kia, sẽ không đột nhiên xuất hiện. Người trong Ngự Hoa Viên này đều bị ta phân phó đi rồi... Sẽ không có ai biết chúng ta từng gặp nhau ở chỗ này."
"Nhưng mà ——"
Hoàng Hậu đưa ngón tay trắng nõn chạm nhẹ lên trán nam nhân, rồi vươn tay móc lấy cổ áo nam nhân, vừa bực vừa buồn cười nói: "Đừng nói nhiều nữa... Ngươi mà còn nói thêm, ta không cam đoan sẽ không bị người khác nghe thấy đâu."
Câu nói này rõ ràng mang theo ý vị thúc giục âu yếm, hai người trốn ở góc nghe thấy vậy, đều bất giác mà cứng người lại.
Lý Thanh Ngô còn muốn nhìn nữa, nhưng lại sợ bị phát hiện.
Đang do dự thì trong bụi cây bên kia núi giả, hai người đã sột sột soạt soạt cởi bỏ y phục, vội không chờ nổi mà dán sát vào nhau.
"Viên lang, nhanh lên..."
"... Ưm ưm..."
th*n th* tr*ng n*n dây dưa lay động, k*ch th*ch mạnh thị giác của Lý Thanh Ngô.
Đồng tử nàng co rút, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Cùng lúc đó, bàn tay vốn đặt trên môi nàng cũng di chuyển lên, che lên mắt nàng lại.
"Đừng nhìn, đi thôi."
Lý Thanh Ngô liền lảo đảo theo Thu Triệt rời khỏi phạm vi núi giả, đi tới một góc đình khác trong Ngự Hoa Viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!