Lạch cạch một tiếng.
Chiếc quạt trong tay Ngô Dịch Khởi rơi xuống bàn.
Phục Linh nói xong, hấp tấp hành lễ một cái rồi rời đi, chỉ còn lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngô Dịch Khởi: "...... Các ngươi, thật sự quen biết nhau sao?"
Thu Triệt không biết nên giải thích thế nào, đành nâng chén trà lên, ân ân a a lừa gạt cho qua.
Nàng rốt cuộc cũng không thể nói, dựa theo quỹ đạo của đời này mà nói, thì vào lúc này, Lý Thanh Ngô hẳn là không nên nhận ra nàng mới phải?
Trước mặt bao người, để cung nữ bên cạnh đi đến chỗ nàng chỉ để nói một câu như vậy, dù người khác không nghe rõ bọn họ đang nói gì, cũng sẽ khiến Thu Triệt trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lý Thanh Ngô rốt cuộc là có ý gì?
Ngô Dịch Khởi vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi, đang định mở miệng thì khoé mắt thoáng nhìn thấy nơi cửa xuất hiện hai thân ảnh, đang lén lút dè dặt đi về phía này.
Hắn thúc thúc Thu Triệt: "Này, kia chẳng phải là người cha bất công với ngươi và tên ca ca ngốc kia sao? Bọn họ cũng nhận được thiệp mời?"
Vừa dứt lời, lại thấy y phục mộc mạc trên người Thu Sơ Đông, giống như là...... cải trang thành gia nô? Lập tức hơi sửng sốt.
Thu Triệt thuận thế liếc qua một cái, ý vị mơ hồ nhướn mày.
Ngô Dịch Khởi thấy biểu tình của nàng, liền thử nói: "Ngươi không biết bọn họ sẽ đến?"
Thu Triệt không lên tiếng, lại nhấp một ngụm trà, nhưng biểu tình đã nói lên tất cả.
Ngô Dịch Khởi tấm tắc lấy làm lạ, thay đổi vẻ mặt sang kiểu như vừa mới hiểu ra.
Chờ hai người kia nhìn quanh tìm kiếm, vất vả lắm mới thấy được Thu Triệt, bước đến gần, lại nhìn thấy Ngô Dịch Khởi ngồi cạnh nàng, nhất thời hồn vía đều muốn bay mất.
Thu Sơ Đông không dám ngẩng đầu, sợ bị phát hiện, chỉ có thể đi theo sau lưng nhi tử.
Thu Triết cứng người lại, dưới ánh nhìn của cả điện mà bước đến, vừa định ngồi xuống bên cạnh Thu Triệt thì Ngô Dịch Khởi đột nhiên giơ tay lên, nói: "Chờ một chút, huynh đài —— ngươi là ca ca của Thu Triệt đúng không?"
Thu Triết sững lại tại chỗ.
Vừa biết người trước mắt là trưởng tôn công tử của thừa tướng gia, bởi vì xưa nay chưa từng đối mặt nói chuyện với đại nhân vật, hơn nữa lần này vào cung lại mang theo mục đích riêng, khiến hắn nói chuyện cũng lắp bắp: "A? Ngô công tử...... Ngô công tử, thật, thật trùng hợp."
"Không trùng hợp lắm đâu, ngươi ngồi đúng ngay chỗ của phụ thân ta."
Ngô Dịch Khởi ngả ngớn nói, "Ngươi định làm phụ thân ta sao?"
Thu Triết như bị ai đá vào mông, nhảy dựng lên: "Không dám không dám, ta không biết đó là chỗ của Ngô đại nhân, thứ lỗi thứ lỗi......"
Nói rồi, lại không nhịn được quay đầu trừng mắt phẫn nộ nhìn Thu Triệt, ý đồ muốn nàng đứng ra giải vây giúp mình.
Nhưng Thu Triệt ngồi vững như núi, mắt nhìn thẳng, như thể hoàn toàn không thấy được vẻ mặt của hắn.
Ngô Dịch Khởi nói: "Không trách ngươi, ta nhìn quanh cũng thật sự hết chỗ ngồi, như vầy đi, các ngươi cứ đứng cũng được? Chờ bệ hạ đến, ta sẽ thỉnh bệ hạ ban thêm hai cái ghế dựa."
Tuy nói vậy, nhưng Thu Sơ Đông hiểu rõ, chuyến đi này của bọn họ không thể để bị quá nhiều người chú ý, nếu không kế hoạch sẽ khó thực hiện.
Điều này đồng nghĩa với việc họ không thể ngồi xuống.
"Chỉ là ——"
Chỉ là Thu Triệt chẳng phải cũng đang ngồi đó sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!