Chương 13: Gặp Nhau

Chờ người đi rồi, Liễu phu nhân vội vàng tiến lên mở cửa phòng, ôm lấy tâm can bảo bối đang như muốn kêu trời khóc đất là Thu Triết, giọng run rẩy chỉ vào bóng dáng mảnh khảnh của Thu Triệt mà nói: "Lão gia... Ngươi chẳng lẽ liền trơ mắt nhìn hắn như vậy làm càn sao?!"

Thu Sơ Đông tức giận đến mức râu cũng run lên, nhưng vẫn chỉ nói: "... Nhẫn đi."

Liễu phu nhân không thể tin nổi: "Cái này còn phải nhẫn? Hắn từ trước đến nay chưa từng làm càn như vậy! Bây giờ rốt cuộc là sao chứ? Giống như bị thất tâm phong, náo loạn đến hơn nửa đêm khiến cả Thu phủ gà chó không yên!"

Sắc mặt Thu Sơ Đông nặng nề: "Ngươi chỉ là một nữ tắc nhân gia thì biết cái gì? Ta nói nhẫn là phải nhẫn!... Chờ đến ngày mai rồi sẽ ổn thôi!"

Liễu phu nhân nhìn hắn một cái, lời muốn nói chất đầy trong lòng nhưng không nói ra, chỉ lau nước mắt một phen, cuối cùng vẫn là không nói gì nữa, đứng dậy dẫn nhi tử Thu Triết trở về.

Thu Triệt chiếm cứ Trọng Minh viện mà ngủ cả một đêm, hôm sau mặt trời đã lên cao vẫn không có ai dám gọi nàng rời giường.

Vẫn là Ngọc Minh nghe kể chuyện xảy ra tối qua, bèn tới gõ cửa gọi người.

Lúc mở cửa, Thu Triệt đã mặc chỉnh tề, vẫn là mặc y phục lấy từ rương đồ của Thu Triết – bộ sạch sẽ tươm tất nhất.

Trường sam màu xanh nhạt, tay áo dài, thắt lưng buộc ngọc bội trắng, đúng là phong tư trác tuyệt.

Không còn cách nào khác, trong túi không có tiền, chẳng lẽ lại mặc thường phục đi dự cung yến?

Dù sao thì cũng ở trong viện của Thu Triết, y phục có không mặc thì phí.

Thu Triệt đường hoàng chính chính, mặc bộ y phục đó đi thẳng ra sảnh dùng bữa.

Đại khái là sợ nàng hôm nay nếu không được ăn cơm sẽ lại giống tối qua mà phát điên, cho nên tuy sắc mặt Thu Sơ Đông rất khó coi, vẫn sai người bày chén đũa cho nàng.

Bữa cơm trưa ấy, mọi người đều mang tâm sự riêng, ăn mà không biết vị gì.

Chỉ có sắc mặt Thu Triệt là bình thường, ăn cái gì cũng ngon, chén đũa luôn hướng về phía thịt cá mà duỗi tới.

—— nàng ở chùa miếu ngoài thành ăn thanh đạm đã lâu, hiện giờ có thể ăn ngon ở Thu gia, dựa vào cái gì lại không ăn?

Ăn xong, nàng buông đũa chén xuống, lau miệng, đứng dậy, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Ta đi đây."

Nhưng Thu Sơ Đông lại gọi giật nàng lại: "Ngươi khoan đã."

Hắn đẩy Thu Triết đang cau có mặt mày bên cạnh ra phía trước: "Triệt Nhi a, vi phụ biết trong lòng ngươi có oán trách, nhưng huynh trưởng ngươi kỳ thật cũng không phải cố ý, ngươi cũng đã trút giận rồi. Hôm nay đi dự cung yến, không bằng mang huynh trưởng ngươi theo cùng phụ thân ta đi có được không?"

Trong thiệp mời đã ghi, trừ nha hoàn và gia nô, người được mời đều có thể mang theo một vị gia quyến.

Thu Sơ Đông thấp thỏm bất an, sợ nàng sẽ từ chối.

Lại không ngờ Thu Triệt nhìn lướt qua Thu Triết, cười như không cười nói: "Có thể thì có thể, nhưng thiệp mời viết chỉ được mang một người, phụ thân... muốn ta mang theo hai người sao?"

Thu Sơ Đông nghe nàng nói vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm một nửa.

Sau đó lại "hắc hắc" cười, vừa xoa tay vừa mặt dày nói: "Ngươi yên tâm, vi phụ có biện pháp."

Cái gọi là "biện pháp" của hắn, chính là bảo Thu Triết giả làm gia nô bên người Thu Triệt, cùng nàng vào cung.

Giống hệt như kiếp trước.

Thu Triệt cong cong khóe môi, nụ cười trào phúng thoáng hiện rồi biến mất, sau đó nói: "Tùy các ngươi."

Nàng ra cửa trước, nhảy lên xe ngựa, cũng không nói là sẽ đợi phụ tử Thu gia. Thành ra đến khi hai phụ tử kia chậm rãi cọ tới cọ lui mà ra được khỏi cửa, thì xe ngựa sớm đã không còn bóng dáng.

Hai người trợn mắt há mồm, vừa phẫn nộ vừa nhục nhã, giận Thu Triệt thế mà chẳng buồn đợi một chút.

Cuối cùng hai cha con đành chậm rãi khoan thai tới muộn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!