Sau khi Thu Triệt hồi kinh, trước tiên đi một chuyến đến Hồng Tụ Chiêu.
Nơi đây ban ngày thì tiêu điều vô cùng, nhưng đến tối lại tiếng người náo nhiệt, thập phần náo nhiệt ——
Chỉ bởi vì nơi này là thanh lâu lớn nhất Kinh thành, thường xuyên có quan lớn quý nhân trà trộn ra vào.
Thu Triệt đương nhiên không phải đến đây để tìm thú vui.
Ít ai biết được, bên dưới tòa thanh lâu này, kỳ thực còn có một chợ đen ngầm cực kỳ lớn.
Khi Thu Triệt đến nơi này, cũng không có cho hai người tỷ muội Ngọc Minh biết trước.
Nàng mang theo người tiến vào thanh lâu, khi được tú bà nét mặt tươi cười nghênh đón, liền nhẹ nhàng nói một câu: "Hội Hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng."
Tú bà lập tức thay đổi thái độ một cách vi diệu, ngay sau đó thấp giọng nói: "Công tử mời."
Nàng dẫn Thu Triệt và vài người vòng vo bảy lối tám ngả một hồi, cứ thế tiến vào chợ đen ngầm.
Nơi này âm u không thấy ánh mặt trời, tựa như một thế giới hoàn toàn khác, trên tường lại treo dạ minh châu giá trị thiên kim (ngàn vàng), gần như là dùng để chiếu sáng toàn bộ chợ đen.
Người lui tới nơi đây đều thấy cảnh này không lạ, bước chân không hề dừng lại, bên đường là các sạp bán rong, có thể thấy được khắp nơi là những bảo vật bị đạo tặc trộm cắp mà tới.
Ngay cả thương nhân hét giá mạng người cũng có.
Dọc đường đi, khắp nơi đều là chướng khí mù mịt, tiếng người hỗn tạp, cảnh tượng ồn ào, hai tỷ muội liên tiếp lộ ra thần sắc kinh ngạc, tỷ tỷ Ngọc Minh còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thu Triệt thì vẫn vững vàng như Thái Sơn, thẳng đến khi đến trước cửa một tòa sòng bạc, mới nhẹ nhàng vung tay áo, nói: "Có vấn đề gì, vào rồi sẽ biết."
Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau đầy mờ mịt, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy một gã sai vặt vén rèm đi ra, có chút kinh ngạc liếc nhìn Thu Triệt một cái, sau đó cung kính cúi đầu nói: "Công tử, chủ tử nhà ta mời ngài lên lầu."
......
Từ lúc rời khỏi Hồng Tụ Chiêu thì sắc trời đã tối.
Thu Triệt sắc mặt không đổi, lập tức ngồi lên xe ngựa.
Ngọc Nghiên đảm nhận việc đánh xe, còn Ngọc Minh ngồi một bên, được Thu Triệt cho phép, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chủ tử làm sao lại nhận thức... Dao Đài cô nương?"
Kinh thành thanh lâu đệ nhất hoa khôi, đứng đầu bảng Hồng Tụ Chiêu.
Nếu nói Trưởng công chúa Lý Thanh Ngô là mỹ nhân đệ nhất Kinh thành, là bạch nguyệt quang trong lòng vô số thiếu niên lang nơi đây, thì Hướng Dao Đài, nhất định chính là chu sa nốt trong lòng tất cả nam nhân.
Phong tình vạn chủng lại đa tài đa nghệ, mỗi một động tác, mỗi một nụ cười đều câu hồn người khác, ai thấy mà chẳng động tâm?
Vấn đề là, nàng trong khoảng thời gian này tìm hiểu không ít chuyện cũ trong Kinh thành, cũng chưa từng nghe nói công tử nhà mình từng đến Hồng Tụ Chiêu?
Làm sao có thể vừa mở miệng đã thốt ra ám hiệu muốn gặp Dao Đài cô nương?
Nàng còn nhớ rõ, hôm nay Dao Đài cô nương kia khi nhìn thấy Thu Triệt, tựa hồ cũng hết sức kinh ngạc.
Mà khi Dao Đài truy hỏi, Thu Triệt chỉ nói ám hiệu là một người bạn nói cho nàng biết, Dao Đài cũng không hề hỏi nhiều.
Dù sao thì nàng cũng là nhập mạc chi tân như cá diếc qua sông (*), chỗ nào cũng có, biết ám hiệu hay biết đến sự tồn tại của chợ đen ngầm cũng chẳng phải hiếm lạ gì.
(*) Nhập mạc chi tân: người mới nhưng bị hòa nhập. Ý nói: hòa nhập hoàn toàn vào môi trường mới, giống như hình ảnh "cá diếc qua sông" tức là rất đông người cùng chen chúc, đâu đâu cũng gặp.
Ở Dạ Minh Thành (tên chợ đen ngầm), điều ít ai để tâm nhất chính là thân phận của kẻ đến. Dù có là Thiên Vương lão tử đến đây, cũng phải tuân theo quy củ của thành chủ.
Chỉ là, khi nghe nàng tự báo tên, biểu cảm của Dao Đài khi ấy lại giống hệt kiếp trước khi gặp mặt nàng, mang theo chút kỳ quái cùng kích động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!